“Khương Nguyệt, tránh !”
Là Phó Đình Xuyên!
Anh đến !
Vân Mộng Hạ Vũ
Khương Nguyệt kinh hoàng ngẩng đầu lên, thấy một cây cột hiên to bằng , kẽo kẹt một tiếng, mang theo ngọn lửa đập xuống.
Thiên quân một khắc, Phó Đình Xuyên từ phía lao tới.
Khương Nguyệt chỉ thấy eo siết chặt, đó cả một lực mạnh kéo ngoài. Phó Đình Xuyên một tay ôm cô, một tay bế Phó Đại Tráng.
Rầm!
Cột trụ chống đỡ đổ sập, ngọn lửa bùng lên dữ dội.
Phó Đình Xuyên ôm họ lăn mấy vòng đất mới tá lực.
Người phụ nữ trong lòng ngất .
Khuôn mặt tròn trịa đen nhẻm, quần áo lưng và vai cháy thủng, làn da lộ nhiệt độ cao đỏ ửng.
Trên cánh tay là vết xước, hai lòng bàn tay phồng rộp.
Cô sợ đau như , chỉ cần nước sôi bỏng một chút là đau đến rơi nước mắt, dám tưởng tượng lúc cô đau đớn đến mức nào.
Nhiệt độ nóng bỏng dần hạ xuống, trán cô lạnh ngắt.
Khương Nguyệt mở mắt , khuôn mặt lạnh lùng của Phó Đình Xuyên đập mắt, mặt vẫn còn tro đen của đám cháy, chỉ mặc một chiếc áo ba lỗ, vai và lưng quấn băng.
Hóa ảo giác, thực sự là Phó Đình Xuyên cứu cô.
Đây là một căn phòng nhỏ hẹp, dọc theo tường là một dãy tủ thuốc, một chiếc bàn vuông nhỏ, cô chiếc giường đơn duy nhất, tường treo khẩu hiệu “Phục vụ nhân dân.”
Giống như một phòng khám nhỏ, điều kiện đơn sơ nhưng sạch sẽ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nu-hoang-giai-tri-xuyen-khong-thanh-nguoi-vo-luoi-bieng/chuong-179.html.]
“Tỉnh .” Phó Đình Xuyên mặt lạnh, biểu cảm, ngăn cản hành động xuống giường của Khương Nguyệt: “Đừng cử động lung tung.”
“Hí--”
Chân chạm chăn, cô đau đến hít một , đó hoảng hốt: “Sao chân chút sức lực nào thế .”
Không lẽ đập đó nên liệt .
Ôi trời!
Có cần thảm thế !
Nhìn thấy ánh mắt kinh hoàng của Khương Nguyệt, cô nghĩ sai, Phó Đình Xuyên an ủi: “Cổ chân rách, khâu hai mũi, tiêm thuốc tê, đừng sợ.”
Dưới ánh đèn vàng mờ ảo, giọng của đàn ông mang theo từ tính, chút ấm áp.
Khương Nguyệt sợ hãi vỗ ngực: “Dọa c.h.ế.t !”
Sau đó cô thấy cả hai tay cũng băng bó như chân giò, cử động một chút là đau đến xé lòng.
Thấy cô đau đến nỗi mặt mày nhăn nhó, Phó Đình Xuyên cảm thấy đúng đắn khi cho bác sĩ tiêm thuốc tê. Mức độ cảm nhận cơn đau của Khương Nguyệt cao hơn thường nhiều, cô đau đến ngất .
“Cô từ khi nào bắt đầu sợ đau như ?” Phó Đình Xuyên hỏi.
Khương Nguyệt tiện trả lời, nếu là gần đây mới bắt đầu, khi cô xuyên đến đây quá nhiều biểu hiện khác thường, chẳng sẽ lộ .
đây nguyên chủ triệu chứng . Nói dối mặt Phó Đình Xuyên , cô khó xử qua loa: “Ừm, dạo càng ngày càng nghiêm trọng, , cẩn thận một chút, để thương là .”
Phó Đình Xuyên cau mày, nếu từ , càng ngày càng nghiêm trọng, nhanh chóng đến bệnh viện lớn khám mới .
Khương Nguyệt những dải băng trắng làn da màu lúa mì của đàn ông, mặt đỏ lên: “Cảm ơn cứu .”
Phó Đình Xuyên trả lời, cô bằng ánh mắt sâu thẳm, biểu cảm khó hiểu, tim Khương Nguyệt đập thót một cái, dám thẳng mắt .
“Vương Tiền thì , bắt ?”
“Nguyên Dã bắt Vương Tiền , cô yên tâm.” Anh bưng bát nước cho Khương Nguyệt uống: “Một lát nữa chúng đến đồn công an biên bản, cô còn chịu ?”