Nữ Hoàng Giải Trí Xuyên Không Thành Người Vợ Lười Biếng - Chương 182

Cập nhật lúc: 2025-03-19 14:24:32
Lượt xem: 46

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bây giờ xem , quả nhiên là thật.

Ông là lão ban trưởng của Phó Đình Xuyên, sớm Phó Đình Xuyên cưới một bà vợ lẳng lơ, mấy ngày Phó Đình Xuyên vợ lén bán con, ông giật , còn dẫn đội đến bệnh viện huyện bắt .

Ông cho rằng vợ của Phó Đình Xuyên dù là một bà vợ lẳng lơ thì cũng là một bà vợ chanh chua, ngờ là đồng chí Tiểu Khương tháo vát, hào phóng.

Vương Lệ Bình mắng chửi nhiều như , Khương Nguyệt lưng Phó Đình Xuyên một lời.

Tay chân cô quấn băng, mặt mang vẻ bệnh tật, lưng Phó Đình Xuyên lảo đảo sắp ngã, cục trưởng Tôn mà đau lòng.

Một yếu đuối như , mụ đàn bà vô lý chỉ mũi mắng. Đây còn là ở đồn cảnh sát, đối phương còn dám ngang ngược như , bình thường bắt nạt như thế nào.

Đồng chí Tiểu Khương chắc chịu nhiều ấm ức.

Phó Đình Xuyên cũng tệ, vợ rõ ràng ưu tú như , còn để truyền những lời đàm tiếu như , lúc ở nhà thì để ý, bây giờ điều về , còn bảo vệ danh tiếng cho vợ.

Cục trưởng Tôn trách móc Vương Lệ Bình: “Cái cô , nếu cô gái nhà liều mạng cứu con trai cô khỏi biển lửa thì con trai cô mất mạng , cô ơn, còn lời cay nghiệt, điều như .”

Sau khi Vương Lệ Bình đ.â.m trọng thương Phó Lão Ngũ, cô giam trong trại tạm giam, vốn tưởng rằng cả đời còn cơ hội gặp con trai nữa, hôm nay trại tạm giam con trai cô tìm thấy, bảo cô đến nhận , cô mừng sợ.

Sợ là cảnh sát tìm nhầm , mừng hụt.

Nghe thấy họ gọi ông là cục trưởng, Vương Lệ Bình nuốt hết sự bất mãn trong lòng, lập tức nhận , chỉ sợ vị cục trưởng cho cô gặp con trai.

“Cục trưởng, con trai , bao giờ mới gặp nó?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nu-hoang-giai-tri-xuyen-khong-thanh-nguoi-vo-luoi-bieng/chuong-182.html.]

Cục trưởng Tôn thiện cảm với cô nhưng cũng khó: “Xin đồng chí Tiểu Khương !”

Vân Mộng Hạ Vũ

Vương Lệ Bình nghiến răng nghiến lợi với Khương Nguyệt: “Xin .”

Cục trưởng Tôn: “Tiểu Khương vì cõng con trai cô khỏi đám cháy mà thương nặng như , cô nên cảm ơn ?”

Vương Lệ Bình nghiến chặt răng, miễn cưỡng : “Vợ lão tam, cảm ơn, cảm ơn.”

Cục trưởng Tôn: “Không thấy, to lên.”

Vương Lệ Bình mặt đỏ bừng: “Khương Nguyệt, cảm ơn cô cứu con trai , là với cô!”

Tiếng lớn đến nỗi cả hành lang đều thể thấy, cục trưởng Tôn hài lòng: “Nói sớm như hơn ! Con trai cô đang băng bó ở bệnh viện, lúc chắc về .”

Vừa dứt lời, Phó Đại Tráng lóc chạy tới, phía còn cảnh sát theo.

“Mẹ! Mẹ!”

“Đại Tráng! Con trai!”

Phó Đại Tráng lao lòng Vương Lệ Bình, đ.â.m cô loạng choạng.

“Đại Tráng ! Cuối cùng con cũng về ! Sao gầy như ! Phải chịu bao nhiêu khổ đây!” Vương Lệ Bình ôm Đại Tráng, đau lòng vuốt ve khuôn mặt của nó. Khuôn mặt Đại Tráng rõ ràng gầy một vòng, sắc mặt trắng bệch chút máu, Vương Lệ Bình đau lòng chết, tức giận sợ hãi, cô tát một cái lưng Đại Tráng.

“Để mày chạy lung tung, để mày mặc quần áo bừa bãi, mày động quần áo của thằng nhóc c.h.ế.t tiệt đó gì, suýt nữa thì bia đỡ đạn cho !”

Loading...