Nữ Hoàng Giải Trí Xuyên Không Thành Người Vợ Lười Biếng - Chương 191

Cập nhật lúc: 2025-03-19 23:00:58
Lượt xem: 57

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5VKnCdLkz0

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Phó Văn Tuyên lấy điếu thuốc trong túi , châm lửa, thấy đứa con trai giường, nhịn xuống: “Kinh thành thúc giục , về , xử lý xong chuyện ở kinh thành sẽ lập tức , em đừng hành động thiếu suy nghĩ.”

Lâm Nhược Hoa , chuyên tâm đắp chăn cho con trai, đang nghĩ gì: “Biết .”

“Anh sẽ để Quân Quân đến chăm sóc em.”

“Ừ.”

...

Trong khu gia thuộc của quân đội.

Khương Nguyệt từ xa thấy một ngôi nhà màu đỏ sáng đèn, mặc dù nhà cửa trống trải nhưng trải qua một đêm sóng gió, một nơi để về vẫn ấm áp.

Phó Đình Xuyên đưa tay đỡ cô, lòng bàn tay rộng lớn chạm cánh tay, Khương Nguyệt vô thức né tránh nhưng mới đặt chân xuống đất, cơn đau dữ dội khiến hai chân cô mềm nhũn, lập tức ngã lòng đàn ông.

“Ôi!” Nguyên Dã nhảy xuống xe, vặn thấy cảnh , chu môi huýt sáo.

Phó Đình Xuyên trừng mắt : “Cút!”

“Sao cho nhà một chút, thật vô lương tâm.”

Phó Đình Xuyên thèm để ý đến , đỡ Khương Nguyệt: “Có thể ?”

Khương Nguyệt nghiến răng, lẽ là tác dụng của thuốc gây mê, rõ ràng đầu đau đến mức căng nhưng giọng của Phó Đình Xuyên giống như một lớp màng ấm áp, bao bọc lấy cô, khiến cô một cảm giác an tâm thể lý giải.

Vân Mộng Hạ Vũ

Không đợi cô trả lời, Phó Đình Xuyên giơ tay bế cô lên.

Mặt Khương Nguyệt lập tức đỏ bừng lên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nu-hoang-giai-tri-xuyen-khong-thanh-nguoi-vo-luoi-bieng/chuong-191.html.]

Sợ Nguyên Dã trêu chọc, cô vùi mặt lòng Phó Đình Xuyên.

Nguyên Dã huýt sáo, điều theo.

Nghe tiếng xe chạy , nhịp tim của Khương Nguyệt mới bình trở một chút.

Trong nhà bật đèn, thêm mấy cái ghế nhựa và một cái bàn cũ. Phó Linh vẫn ngủ, thấy tiếng động liền mặc áo khoác ngoài: “Cuối cùng cũng về , dọa c.h.ế.t chị , thương nặng thế!”

Tay chân của Khương Nguyệt đều băng bó, chỉ lộ mấy ngón tay, đầu quấn băng gạc. Trông đáng sợ.

Vết thương của Phó Đình Xuyên ở lưng, quần áo che khuất nên thấy.

Khương Nguyệt vội vàng giải thích: “Không , thì đáng sợ thôi, thật chỉ là vết thương ngoài da. Sao chị vẫn ngủ?”

Phó Linh thế nào cũng thấy giống vết thương ngoài da, thấy Phó Đình Xuyên gật đầu, cô mới yên tâm, vội vàng : “Ăn cơm ? Trong nồi còn cháo nóng, chị múc cho em.”

Khương Nguyệt thấy mắt cô đỏ hoe, như thể .

Cháo nóng hổi bụng, xua tan cái lạnh của màn mưa bên ngoài.

Phó Linh còn nấu nước gừng, múc cho mỗi một bát: “Nhà đường đỏ, chị cho thêm chút hạt tiêu, uống cho ấm bụng.”

Phó Đình Xuyên uống cạn một bát nước gừng, lau miệng dậy ngoài, Khương Nguyệt thấy tiếng ở bên ngoài phủ bạt che mưa cho gỗ.

Tiếng mưa càng lúc càng lớn, giọng của Phó Linh lẫn trong tiếng mưa, Khương Nguyệt mất chút sức mới rõ: “Nếu chuyện gì, ngày mai chị định đưa Bình An về nhà.”

Khương Nguyệt: “Sao vội thế?”

Cô vẫn cơ hội hỏi Phó Linh đồng ý ly hôn , sợ Phó Linh thấy ngại khi ở đây, cô nắm lấy tay cô : “Ngày mai Tiểu Sơn và Giang Hà đến trường báo danh, em liên hệ một công việc, ngày mai phỏng vấn, Tiểu Quả ai trông chừng, nếu chị việc gì, là ở thêm một thời gian nữa? Em cần chị giúp đỡ.”

Loading...