Nữ Hoàng Giải Trí Xuyên Không Thành Người Vợ Lười Biếng - Chương 192

Cập nhật lúc: 2025-03-19 23:01:00
Lượt xem: 52

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

, Phó Linh càng thấy khó chịu.

Khương Nguyệt như , còn thương, trong nhà chẳng đồ đạc gì, còn chăm sóc ba đứa trẻ, lúc thật sự thích hợp.

Khương Nguyệt đối xử với cô nhưng cô chẳng giúp gì.

Nghĩ đến cảnh tượng Trương Quang Lượng hùng hổ đến tìm buổi chiều, cô thể liên lụy đến gia đình của lão tam.

Giọng của Phó Linh run run: “Chị, chị nghĩ Bình An cũng nên học , chị về xem thể thủ tục nhập học .”

Khương Nguyệt nghĩ nhiều, cho rằng cô ngại: “Em suýt quên mất chuyện , đây là chuyện quan trọng, chị về lấy giấy tờ, ngày mai em sẽ hỏi thủ tục đăng ký ở đây, để Bình An, Tiểu Sơn và Giang Hà cùng học.”

Ăn xong, Phó Linh rửa bát.

Khương Nguyệt khập khiễng đến phòng trong, thấy giường trải chăn mới, ấm áp, chỉ điều chăn màu đỏ tươi chói mắt.

Chỉ một chiếc chăn, cô đang định gấp chăn , giống như hôm qua một một cái chăn một một cái đệm mà ngủ, vô tình thấy Phó Giang Hà chân trần ở cửa phòng đông, chằm chằm cô, nhíu chặt mày.

Cánh tay để ngoài chăn lạnh ngắt, Khương Nguyệt rùng , đột nhiên tỉnh giấc.

Phó Đình Xuyên đang bên giường mặc quần áo, cài khuy áo, cúi đầu chạm ánh mắt của Khương Nguyệt, thấy mặt cô đỏ bừng, nửa bên vai để ngoài chăn, liền cúi xuống đắp chăn của cho cô.

“Đừng để chạm chân thương, nghỉ ngơi cho khỏe.” Anh : “Bên ngoài đang dỡ gỗ, xem, lát nữa về thuốc cho cô.”

Chăn của còn ấm áp, mang theo ấm đè lên Khương Nguyệt.

Khương Nguyệt ngẩn một lúc mới phản ứng , hóa chỉ là mơ.

Cô mơ màng : “ mơ thấy .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nu-hoang-giai-tri-xuyen-khong-thanh-nguoi-vo-luoi-bieng/chuong-192.html.]

Động tác đắp chăn của Phó Đình Xuyên khựng , tim đập thình thịch: “Mơ thấy gì?”

Nhìn gần, đôi môi của Khương Nguyệt như trái đào căng mọng, tươi tắn mọng nước.

Thấy khuôn mặt tuấn tú của Phó Đình Xuyên càng ngày càng gần, yết hầu lăn lộn gần trong gang tấc, Khương Nguyệt vô thức nuốt nước bọt, đôi môi khẽ mở: “Không thể .”

Má cô ửng hồng, đôi mắt đào hoa ẩn chứa sương mù, như một sức hút nào đó, hút .

Phó Đình Xuyên cụp mắt, bình tĩnh dậy.

“Ồ.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Thấy ngoài, Khương Nguyệt mơ màng ngủ tiếp. Đến khi cô tỉnh dậy nữa, trời sáng.

Thuốc mê hết tác dụng, cô giường nghỉ ngơi một lúc, mới từ từ thích nghi với cơn đau ở chân.

Đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, cô đưa tay xuống gối sờ, quả nhiên sờ thấy một chiếc túi nhỏ màu đỏ, từ bên trong đổ hai viên trân châu vàng.

Kiếp Khương Nguyệt mua đủ loại đồ trang sức, nhưng từng thấy vàng đáng yêu như .

Bây giờ trong nhà thậm chí còn tủ, cô chỉ thể nhét trân châu , đặt gối.

Bên giường một đôi nạng, là đồ mới , dùng gỗ mới mua, đánh bóng nhẵn, dằm.

Khương Nguyệt chỉ một chân thể cử động tùy ý, lòng bàn tay còn quấn băng gạc, chỉ thể dùng cánh tay chống nạng dậy, khó khăn di chuyển ngoài.

Trong phòng khách, Phó Tiểu Sơn và Phó Giang Hà rửa mặt xong, đang vây quanh chiếc bàn nhỏ ăn sáng, bàn bày cháo khoai lang, bánh ngô và một đĩa dưa muối.

Tiểu Quả ngoan ngoãn bàn gặm bánh, Tiểu Sơn thỉnh thoảng giúp cô bé gỡ vụn bánh mặt, tiện tay nhét miệng.

Loading...