Cô giáo Từ nổi tiếng ở nhà văn hóa, Khương Nguyệt hỏi thăm vị trí phòng việc trực tiếp tìm đến, trong phòng việc đang cãi , cô ngoài một lúc, mới mơ hồ hiểu , hóa là phụ trách của hai đơn vị đang tranh cãi đỏ mặt tía tai vì một bộ trang phục biểu diễn.
“Nhà máy dệt lớn như của các cô, tự một cái váy , nhất định tranh với chúng ?”
“Nếu ông , chúng cho các ông, nhà máy thép của các ông mặc quần áo do chúng lên sân khấu, chúng bộ của cô Từ.”
“Ông, quá đáng!”
Người phụ trách nhà máy thép mặc bộ đồng phục công nhân màu xám, thấp hơn phụ trách nhà máy dệt một cái đầu, cãi cũng thua về khí thế.
Người phụ trách nhà máy dệt : “Cô Từ, cô điều kiện nhà máy chúng , cô bảo chúng vải thô, đồ công nhân bền chắc, rèm cửa, bọc ghế sofa thì dễ nhưng bảo chúng loại vải tinh xảo thì nhà máy chúng .”
“Nếu các cô thì đổi tiết mục khác.”
Người phụ trách nhà máy dệt vội : “Dựa mà chúng đổi, tại các ông đổi?”
“Dựa chúng là đơn vị ba vô địch trong chương trình biểu diễn văn nghệ Quốc khánh, đều mong chờ tiết mục của đơn vị chúng , cô bảo chúng đổi, quần chúng sẽ vui.”
“Vậy ý ông là, chỉ nhà máy thép các ông biểu diễn thôi, các đơn vị khác chúng cần lên sân khấu nữa !”
“Tiết mục hạng ba của các cô, lên cũng như !”
Cô Từ đang đau đầu, ngẩng đầu lên thì thấy Khương Nguyệt chống nạng ở cửa, cứ như thấy cứu tinh. Cũng kịp hỏi Khương Nguyệt thương thế nào, tiên đè mấy phụ trách đang kích động xuống : “Được , cứu tinh đến , đừng cãi nữa, đảm bảo các đều trang phục biểu diễn mới để mặc.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nu-hoang-giai-tri-xuyen-khong-thanh-nguoi-vo-luoi-bieng/chuong-203.html.]
Hóa năm nay cô Từ giúp tăng thêm hạng mục biểu diễn của chương trình Quốc khánh nhưng bây giờ tập xong hết , đến kho tìm thì đủ trang phục biểu diễn.
Loại cuộc thi biểu diễn nếu đạt giải thì liên quan đến danh dự của các đơn vị, cũng liên quan đến tiền thưởng cuối năm của những biểu diễn.
Không ai nhường nhịn.
Khương Nguyệt đến đúng lúc, cô đưa bản vẽ cho cô Từ xem, cô Từ lật đến trang đầu tiên chiếc váy dài, mắt sáng lên, kiểu dáng như , bà chỉ từng thấy tivi.
Vân Mộng Hạ Vũ
Loại vải , ở cái huyện nhỏ của bọn họ chắc .
Bà vội vàng lật thêm mấy trang, càng lật càng kinh ngạc, Khương Nguyệt vẽ theo nhu cầu của bà , cứ như chui trong não bà để phác họa kiểu dáng mà bà tưởng tượng .
Thật sự quá thần kỳ.
“Đẹp quá!” Bà tin nổi : “Những thứ đều thể ? Đừng lừa , biểu diễn sẽ lãnh đạo tỉnh đến xem đấy! Không hỏng !”
Khương Nguyệt : “Đều là cải tiến dựa đồ sẵn, chỉ cần trong bản vẽ thì đều thể .”
Cô Từ mừng rỡ, nếu thực sự như thì chỉ hai phân xưởng nhà máy thép và nhà máy dệt thể trang phục phù hợp, mà các phân xưởng và đơn vị khác cũng thể .
Hai nãy còn đang cãi cùng tụ , ngó đầu các mẫu trong tập bản vẽ.
“Ôi chao, quá, eo thon thế , n.g.ự.c cũng nở, tôn cả chân dài nữa.” Người phụ trách nhà máy dệt mắt sáng lên: “Cô gái, hình vẽ eo thon thế , mặc ?”