Cô cau mày, đẩy cửa thì thấy một bà lão gầy gò đang loay hoay rót nước.
Phó Đình Xuyên và Nguyên Dã giường, hai hình cao lớn che khuất ánh sáng, khiến căn phòng bệnh trở nên chật hẹp, Khương Nguyệt thấy tình hình giường bệnh.
“Ôi, Phó đoàn trưởng, chuyện xảy quá đột ngột, kịp báo cho , Phó Linh thai , dọa sợ nên dấu hiệu sảy thai nhưng may là vẫn giữ .” Bà Trương tươi như hoa: “Cậu , đừng , để Quang Lượng mua ít đồ ăn, trưa các đến nhà ăn cơm.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Khương Nguyệt nhịn lên tiếng: “Phó Linh thế nào ?”
Phó Đình Xuyên nhường chỗ: “Sao cô lên đây!”
Khương Nguyệt đến bên giường, thấy Phó Linh đang ngủ giường, sắc mặt tái nhợt, môi còn chút máu. Họ ồn ào lớn tiếng như , Phó Linh vẫn tỉnh, thể thấy cơ thể cô yếu ớt đến mức nào.
Bà Trương oán trách: “Bác sĩ cơ thể quá yếu, suy dinh dưỡng nghiêm trọng, còn thiếu máu. Đây là do mệt mỏi mà thành.”
Bà liếc Khương Nguyệt, thấy tay chân cô quấn băng, nghĩ đến lời đồn cô ngoại tình gặp hỏa hoạn mà Dương Quyên , sắc mặt khinh thường thêm mấy phần.
Bà ha hả : “Lúc Phó Linh ở nhà, nhà bao giờ thiếu bột ngô, Quang Lượng hiếu thuận với , một tháng mua hai thịt, năm cân bột mì trắng, nào cũng ăn chung với , lẽ nên suy dinh dưỡng chứ, mới mấy ngày... Cậu xem chuyện , suýt chút nữa thì cháu đích tôn nhà chúng đói chết.”
Bà rót hai cốc nước, rót cho Khương Nguyệt, tay Khương Nguyệt, : “Vợ Phó đoàn trưởng, tay cô việc nặng nhọc nhỉ. nhà cô ba đứa con, hai đứa con trai, còn một đứa con gái cần bế tay, chắc nhiều việc lắm, cô như chăm sóc , tranh thủ thuê giúp việc .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nu-hoang-giai-tri-xuyen-khong-thanh-nguoi-vo-luoi-bieng/chuong-214.html.]
Bà : “Không giống nhà họ Trương chúng ít , vẫn còn khỏe, cần con cháu hầu hạ. Trong nhà chỉ Bình An là con gái, cũng bảy tám tuổi , còn thể giúp việc. Trong nhà nhàn.”
Khương Nguyệt mà trong lòng bực bội, đây là đang trách cô Phó Linh đói mệt, mệt đến mức xém mất đứa cháu đích tôn của bà .
Rõ ràng là vu oan giá họa.
Trong phòng bệnh còn hai gia đình bệnh nhân và nhà, một gia đình là mang thai mười tháng, đến để sinh con, còn một gia đình mới sinh, sản phụ và đứa trẻ đều ở bên trong rèm, nhà bên ngoài.
Nghe bà , ánh mắt của tất cả ba Khương Nguyệt đều đúng.
Ban đầu còn tưởng là con dâu sảy thai, nhà đẻ đến chống lưng. Kết quả là nhà đẻ gọi cô con gái đang mang thai về việc, còn cho ăn uống tử tế, mệt đến mức sảy thai.
Người phụ nữ mang thai : “Cô còn đang mang thai, nhà em trai sai chị chồng việc, lắm nhỉ.”
Người bên cạnh cô tiếp lời: “Thiếu m.á.u đều là do đói, thai cần ăn nhiều, cho ăn no còn bắt việc, thiếu m.á.u mới lạ. Người nhà em trai cũng chẳng hiểu chuyện.”
“May mà lấy nhà chồng , nhà chồng đối xử , hai con sẽ cuộc sống .”
“Bột ngô thiếu, còn năm cân bột mì trắng, một tháng hai bữa thịt, cuộc sống .”