Khương Nguyệt ngẩn , cô vốn chuẩn sẵn một bụng lời khuyên , kết quả đầu luôn.
Được , trong nguyên tác, Giang Tâm Nhu ở khách sạn, Phó Đình Xuyên thuê hai phòng cũng theo cô lên, đến cô thì đầu luôn, đúng là hưởng của nữ chính.
Khách sạn điều kiện hạn, chỉ một chiếc giường nhỏ, một chiếc bàn gỗ gụ, giường ẩm ướt.
Khương Nguyệt chuẩn tâm lý nửa ngày, nhẹ nhàng tháo băng gạc tay nhưng chỉ một tay thể dùng sức, tránh khỏi chạm vết thương, đau đến mức cô run rẩy.
Két một tiếng.
Cô đầu , mắt đẫm lệ, thấy cửa sổ kéo mở từ bên ngoài, cô giật , định kêu thì thấy Phó Đình Xuyên lật nhảy .
“Suỵt!”
Ánh hoàng hôn rọi lên bờ vai đàn ông, Phó lên khuôn mặt góc cạnh của một lớp ánh sáng ấm áp, những đường nét lạnh lùng ẩn trong bóng tối, lộ vẻ dịu dàng sâu sắc.
Khương Nguyệt mà tim đập lỡ một nhịp.
Cô căng thẳng dậy, hạ giọng: “Không ai thấy chứ, liều lĩnh thế!”
Phó Đình Xuyên là quân nhân, nếu bắt gặp trèo cửa sổ khách sạn, đồn ngoài là lưu manh thì phiền phức lắm, cho dù lúc đó thể chứng minh phận của họ thì cũng tránh khỏi kỷ luật.
Vân Mộng Hạ Vũ
Khương Nguyệt tim đập thình thịch, đẩy Phó Đình Xuyên đóng cửa sổ.
“Không , đừng động đậy.” Phó Đình Xuyên đè tay cô : “ thuốc cho cô xong là , sẽ ai thấy .”
“Vậy nhanh , đừng nữa, kẻo thấy.”
Khương Nguyệt nhét khăn miệng cắn chặt, chuẩn lát nữa đau c.h.ế.t cũng kêu.
Nhìn cô như con thỏ hoảng sợ, đúng là thật lòng lo lắng cho , Phó Đình Xuyên thấy ấm áp trong lòng, dùng lực nhẹ nhất tháo băng gạc tay cô, cẩn thận thuốc.
Dạo Khương Nguyệt liên tiếp gặp chuyện, gầy một vòng, thịt mặt cũng ít , cằm nhọn hoắt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nu-hoang-giai-tri-xuyen-khong-thanh-nguoi-vo-luoi-bieng/chuong-225.html.]
Vẻ mặt đẫm lệ của cô khiến bảo vệ.
Phó Đình Xuyên hiểu nghĩ đến giấc mơ của Khương Nguyệt.
Trong mơ cô cũng dùng ánh mắt ...
Anh chỉ thấy m.á.u chảy nhanh hơn, xông lên não.
Trước đây cả năm nửa năm cũng nghĩ đến chuyện , dạo thế!
Phó Đình Xuyên cắn chặt má, kéo tâm trí đang chạy lung tung .
Mặc dù Khương Nguyệt cố gắng chịu đựng, Phó Đình Xuyên gần như dùng sức gỡ b.o.m để gỡ băng gạc nhưng Khương Nguyệt vẫn tránh khỏi đau đến mức gần như co giật, phát tiếng nức nở nhẫn nhịn.
Nhân viên bên ngoài ngang qua, thấy tiếng thút thít bên trong, mà còn thảm.
Rầm rầm!
“Người bên trong chứ?”
Khương Nguyệt nghiến răng, đau đến nỗi trán đầy mồ hôi, đầu óc trống rỗng nhưng vẫn nhớ để , nếu để phát hiện Phó Đình Xuyên thì phiền phức .
Cô kéo khăn trong miệng : “Không, ! thuốc, chạm vết thương .”
Nhân viên yên tâm: “Có cần giúp ?”
Nghe thấy tiếng lấy chìa khóa bên ngoài, Khương Nguyệt vội đến mức tim đập thình thịch: “Không cần, tự , phiền chị giúp đun một ấm nước nóng nhé, lát nữa quầy lấy.”
“Thật sự chứ?”
“Không , bỏng thuốc vô trùng, đừng mở cửa.”
“Được .”
Nghe thấy tiếng nhân viên xa, Khương Nguyệt mất hết sức lực, ngã lòng Phó Đình Xuyên, mồ hôi trán cô thấm hết vai .