Nữ Hoàng Giải Trí Xuyên Không Thành Người Vợ Lười Biếng - Chương 292

Cập nhật lúc: 2025-03-20 13:16:23
Lượt xem: 54

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Những chuyện xảy hôm nay như dần dần tách khỏi cô bé, cô bé nắm c.h.ặ.t t.a.y , cô bé mơ hồ rằng, cô bé thể mãi mãi sống cùng , về nhà bà nội nữa, cũng sắc mặt bà nội mà sống nữa.

Cô bé vui.

Phó Linh vẫn nhận giấy chứng nhận ly hôn, trong lòng cô vẫn chút bất an nhưng vẻ mặt chắc chắn của Khương Nguyệt, cô dần dần yên tâm.

Từ lúc cô hạ quyết tâm ly hôn, cô tự do, nhận giấy chứng nhận chỉ là chuyện sớm muộn.

Trên đường về nhà, cô vô thức nghĩ đến bà nội Phó, gặp bà là ở bệnh viện thành phố, bà luôn miệng sẽ đòi công bằng cho cô nhưng mở miệng là đòi tiền.

Nếu để bà và Trương Quang Lượng ly hôn, bà hẳn sẽ thấy cô mất mặt, còn tránh xa cô , chỉ sợ cô ly hôn về nhà bà ở.

Gió lạnh thấu xương, Phó Linh nắm chặt áo bông , cảm nhận một chút cảm xúc khó tả, gọi là ấm lạnh tự .

Gia đình cô , thiên vị em trai út, cả ích kỷ sĩ diện, em trai út ăn đắn, chỉ cờ bạc. Thực hiểu, họ bao giờ coi cô nhà.

Sau của cô chỉ gia đình em trai ba, ngoài đến, cô nhận.

Sáng hôm , khi Khương Nguyệt thức dậy, Phó Linh bận rộn trong bếp cả buổi, nấu cơm chờ mấy họ dậy.

Hôm nay Phó Linh mặc bộ quần áo mới mà Khương Nguyệt tặng, áo sơ mi và váy len ôm sát cơ thể cô , vì nấu cơm, cô mặc thêm áo bông và tạp dề ở bên ngoài, trông ăn nhập lắm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nu-hoang-giai-tri-xuyen-khong-thanh-nguoi-vo-luoi-bieng/chuong-292.html.]

Ăn xong, Khương Nguyệt tìm một chiếc áo khoác của nguyên chủ đưa cho Phó Linh: “Mặc cái , kết hợp với quần áo bên trong của chị sẽ hợp hơn.”

“Đẹp quá, chị mặc hỏng ?” Phó Linh hết câu, tự dừng , cô mím môi , nhận lấy áo khoác mặc : “Cảm ơn.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Đã quyết định cho bản , sống một cuộc sống mới thì thể cứ mãi thấy xứng đáng.

cũng hai tay hai chân, xứng đáng.

bây giờ cô nhận nhiều ân huệ của Khương Nguyệt như , sợ là cả đời cũng trả hết.

Chiếc áo khoác là áo khoác len màu cà phê, trong khi phố bây giờ vẫn là đồ công nhân màu xanh xám bền và áo hoa thì nguyên chủ những bộ quần áo thời trang mà ngay cả ở thành phố lớn cũng nhiều.

Gia đình nguyên chủ tuy điều kiện nhưng cũng đến mức thể đầu xu hướng thời trang, hơn nữa cô cưng chiều, còn là đứa con bỏ rơi.

Khi ở nhà cắt đứt quan hệ với cô thì một tháng nhiều nhất cũng chỉ ba mươi đồng tiền sinh hoạt phí, nhưng những bộ quần áo , bộ nào mua ba mươi đồng.

Theo ký ức của nguyên chủ, hơn một nửa quần áo trang sức trong tủ đều là do và dì từ Hồng Kông, Quảng Đông gửi về nhà, nguyên chủ từng gặp , khi về quê thì càng mất liên lạc.

Bây giờ Khương Nguyệt cũng tò mò về phận của .

Nếu cơ hội gặp , cô nhất định cảm ơn ông thật tử tế, dù thì những món quà đây của ông giúp một từ nơi khác đến như cô kiếm thùng vàng đầu tiên trong thời đại , nguồn lực để sinh tồn.

Loading...