Khi Phó Đình Xuyên đồ nội thất, mang về một chiếc gương soi , Khương Nguyệt dán nó ở cửa .
Trong gương, chiếc áo sơ mi nhỏ của Phó Linh vặn tôn lên vòng eo thon thả, chiếc váy cạp cao, nâng cao vòng eo, khiến đôi chân trông dài thẳng, bên ngoài khoác chiếc áo khoác len màu cà phê, quàng chiếc khăn len màu trắng sữa do cô tự đan, tôn lên làn da trắng nõn, ngũ quan xinh dịu dàng.
Cô vẫn quen với dáng vẻ của , trong nền giáo dục mà cô tiếp nhận, những phụ nữ và thích là những lẳng lơ, nhẹ , là những phụ nữ hư hỏng trong miệng khác, nghĩ đến đây, má cô thoáng hiện lên một màu đỏ ửng vì hổ.
Bây giờ cô ly hôn ăn mặc , vẻ như trở thành phụ nữ hư hỏng trong miệng họ .
Khương Nguyệt giúp cô gập phần cổ áo dựng của chiếc áo khoác len xuống,hài lòng kéo cô xoay một vòng, hỏi Bình An: “Mẹ nào?”
Bình An đến trợn cả mắt, ngoan ngoãn gật đầu: “Mẹ lắm.”
Tiểu Quả bò bàn cầm bánh quy hình con vật ăn, ngây ngô khen theo: “Mẹ , cô .”
Phó Linh , lộ hai lúm đồng tiền bên má, lòng ấm áp.
Vân Mộng Hạ Vũ
Con cái thấy , cô cũng thấy , là đủ .
Cô quyến rũ đàn ông, cũng mặc cho những bàn tán xem.
Hơn nữa khác bàn tán về cô , ít nhất cũng chứng tỏ cô mạnh hơn họ, khiến họ thấy khó chịu, nếu thì họ mới lười quan tâm đến cô .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nu-hoang-giai-tri-xuyen-khong-thanh-nguoi-vo-luoi-bieng/chuong-293.html.]
Nghĩ thông suốt những điều , nụ mặt Phó Linh càng tự nhiên hơn, làn da trắng như phát sáng.
Khương Nguyệt suy nghĩ một chút, cũng một bộ quần áo, khó khăn lắm mới thành phố một chuyến, dẫn theo con chơi, nhất định thật , mặc dù cô là một què chân nhưng cũng một què .
Trong tủ còn một chiếc áo khoác len màu trắng, Khương Nguyệt mặc thử, chật một chút nhưng cũng quá khó coi.
Cô vô tình gầy nhiều, chỉ là bắp tay, bụng và đùi vẫn còn mỡ thừa, ước tính tỷ lệ mỡ trong cơ thể vẫn 30% nhưng những ngấn mỡ thể giấu trong quần áo, bên ngoài thấy.
Cô quàng một chiếc khăn cùng kiểu với Phó Linh, màu xanh lam.
Hai chiếc khăn là Phó Linh mấy hôm đan áo len cho mấy đứa trẻ, dùng phần len dư còn đan cho hai .
Phó Linh dịu dàng, choàng khăn màu trắng sữa càng thêm dịu dàng, Khương Nguyệt ngũ quan sáng sủa, da trắng, choàng khăn màu xanh lam càng tôn lên khí sắc, cả tinh thần phấn chấn, cao quý lạnh lùng.
Nguyên Dã đến đón họ, cửa tiên thấy Phó Linh, đó thấy Khương Nguyệt phía cô , thực sự hai cho kinh ngạc.
“Trời ơi, hai dạo phố ở thành phố ? Đây là thi hoa hậu thì !”
Nguyên Dã dứt lời, Lữ Tiểu Xuyên thò đầu từ phía , hai mắt sáng rực lên, chằm chằm Phó Linh một lúc, khi chạm mắt với cô , vội vàng dời mắt , đặt một túi đồ ăn lên bàn.
“Cái , đây là bánh rán nhân dưa cải , để các mang theo ăn đường.”
Cứ đến mùa đông, nhà nào cũng muối dưa cải, Khương Nguyệt thích lẩu dưa cải, bánh rán dưa cải, thịt xào dưa cải. cô muối, còn là theo dì Hồng học, nhưng mãi vẫn thời gian.