vì Phó Tiểu Sơn, tốc độ của tên trộm chậm mấy bước.
Lúc , một cô gái đeo ba lô du lịch lật trèo lên quầy, lấy ba lô đập , trúng ngay lưng tên trộm, tiếp đó cô nhảy qua một cách gọn gàng, đè tên trộm xuống đất.
Cô gái tóc ngắn ngang vai, ăn mặc thời trang, động tác nhanh nhẹn, nên lời là khác biệt ở điểm nào nhưng ở đó, trông giống những khác.
Cô gái đè tên trộm xuống, chỉ cần hai cái “Cạch cạch.” là bẻ trật khớp tay , đó để ý đến tên trộm nữa mà đỡ Phó Tiểu Sơn dậy .
Lúc nãy khi cô dùng ba lô đập tên trộm, đổ bình hoa quầy, bình hoa vỡ tan tành, Phó Tiểu Sơn tên trộm kéo lê mấy mét, lúc đỡ dậy mới phát hiện cổ tay cắm mảnh thủy tinh.
Khương Nguyệt vội vàng chen , xót xa xắn tay áo của bé lên, mảnh thủy tinh cắm lòng bàn tay, vết thương sâu, may mà trời đông mặc nhiều quần áo, những chỗ khác mảnh thủy tinh chỉ cắm quần áo chứ đ.â.m thủng.
Cô gái tay nhanh nhẹn, nhẹ nhàng nhổ mảnh thủy tinh , để lộ một vết thương nhỏ, cô lấy từ trong ba lô du lịch một lọ thuốc i-ốt và băng gạc, bôi lên vết thương của Phó Tiểu Sơn, lấy một miếng băng dán vết thương dán lên.
“Vết thương nhỏ, hai ngày là khỏi, cần tiêm phòng uốn ván.” Giọng cô gái trong trẻo, phát âm rõ ràng, tiếng phổ thông chuẩn, giọng địa phương.
“Cảm ơn cô.” Khương Nguyệt thấy cô mang theo đồ dùng sơ cứu, còn tay nhanh nhẹn, khỏi tò mò: “Cô là bác sĩ ?”
“Ừ.” Đối phương kiệm lời, còn chút xa cách.
Vân Mộng Hạ Vũ
Khương Nguyệt hiểu ý nên hỏi nữa. Cô vén áo Phó Giang Hà lên, thấy bụng và lưng bé đều , đau lòng xoa xoa: “Đau ?”
Phó Giang Hà để ý: “Không đau chút nào, lúc đá , lăn sang bên cạnh để giảm lực, đá trúng.”
“Để xem.” Cô gái kéo bé , tay sờ khắp bé, xắn tay áo lên, bóp cổ tay bé.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nu-hoang-giai-tri-xuyen-khong-thanh-nguoi-vo-luoi-bieng/chuong-299.html.]
“Á!” Phó Giang Hà khẽ kêu lên, Khương Nguyệt vội vén tay áo của bé lên, thấy cổ tay cũng trầy xước, chỉ trầy xước một chút, miệng vết thương đang rỉ máu.
“Lạ thật, lúc nãy thấy đau.” Phó Giang Hà tò mò bóp bóp, nặn chút máu, Khương Nguyệt đập tay xuống.
Khương Nguyệt thấy vết thương là vô thức đau nhói, thằng nhóc còn nặn m.á.u : “Không đau , còn nặn m.á.u thế.”
Cô gái theo cách cũ, cũng khử trùng cho bé, dán băng dán vết thương lên vết thương.
Khương Nguyệt ngại ngùng, nhiệt tình : “Cảm ơn cô nhiều lắm, nếu cô tay, đến việc để tên trộm chạy thoát, con trai cũng sẽ thương. Cô tên gì?”
“Phó Quân Thanh.”
Khương Nguyệt sáng mắt lên: “Họ Phó !”
“Sao ?” Cô gái hiểu.
Khương Nguyệt nhận phản ứng của quá, vội : “Thật khéo, chồng cũng họ Phó.”
Nhìn cách ăn mặc và khí chất của cô gái giống bình thường, chẳng lẽ quan hệ với Phó Đình Xuyên? Cô cố gắng nghĩ , trong nguyên tác hình như nhắc đến nhân vật .
Phó Quân Thanh kéo ba lô du lịch lên, dậy định , Khương Nguyệt vội ngăn cô .
“Vừa đúng trưa , nếu cô bận, mời cô ăn cơm nhé! Cảm ơn cô giúp con trai .”
“Không cần , bận.”