Trên đời bức tường nào lọt gió, cho dù bà Trương nhắm mắt thì cũng ít nhiều chút tiếng gió.
“ Trương Quang Lượng bắt là vì vợ c.h.ế.t đó.”
Đều là những hàng xóm lâu năm, chuyện nhà cửa của đều rõ như lòng bàn tay, nhắc đến vợ , đều thở dài: “Đó cũng là một khổ.”
“Mang thai Trương Quang Lượng đánh đến chảy máu, nửa đêm chạy ngoài sinh con trong tuyết, chuyện , nếu chồng ngang qua giúp đỡ thì hai con họ đều mất mạng .”
“Tên là Lý Xuân Mai đúng , nhớ hình như là công nhân nhà máy thép, khi sinh con thì thấy , còn đến nhà máy tự sát, là đuổi việc tự nghỉ nữa? Công việc như , thật đáng tiếc.”
“Sau thì bảo là c.h.ế.t vì bệnh phổi.”
“Ai mà liên quan đến Trương Quang Lượng, thật ngờ.”
“ nghĩ Quang Lượng tính tình nóng nảy, ở nhà đóng cửa đánh vợ, mặc dù vẻ vang nhưng cũng là tật gì to tát, nhà nào cãi mà tát vài cái, ai ngờ đánh c.h.ế.t ?”
“Lời của thích , g.i.ế.c phóng hỏa mới tính là tật to tát ? Đánh vợ mà tính, phụ nữ đánh đàn ông ! Vợ đánh thì đừng chống trả!”
“Ôi, sang , đang đến Trương Quang Lượng .”
Nghe Trương Quang Lượng thực sự cảnh sát bắt , hôm nay trời mưa, việc gì, đều tụ tập xem náo nhiệt.
Bà Trương chặn cửa cho : “Đó là sổ hộ khẩu nhà họ Trương, dựa mà đưa cho mày! Phó lão tam bản lĩnh , để cho mày một cái khác !”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nu-hoang-giai-tri-xuyen-khong-thanh-nguoi-vo-luoi-bieng/chuong-309.html.]
“Tránh , đến lấy đồ của !”
Vân Mộng Hạ Vũ
“Con khốn, cái gì là của mày, từ xuống của mày thứ nào do con trai tao bỏ tiền mua.” Bà Trương xông lên xé quần áo cô : “Tiêu tiền của nhà chúng tao, còn đổ nước bẩn lên con trai tao, tao đánh c.h.ế.t mày!”
Phó Linh mạnh mẽ đẩy bà xông .
Bà Trương từ đến nay từng thấy Phó Linh cứng rắn như , nhất thời để ý đẩy ngã bệt xuống đất, tức giận chửi ầm lên: “Mọi đến xem , Phó Linh g.i.ế.c , nó hại c.h.ế.t con trai còn đủ, còn g.i.ế.c cả bà già !”
Bà Trương một cái hộp nhỏ, để tủ quần áo.
Phó Linh để ý đến bà , trèo lên lấy cái hộp gỗ.
Thấy cô định động của riêng của , bà Trương gào lên một tiếng, như phát điên lao tới hất cô ngã xuống, hai vật lộn thành một đoàn, bà Trương dùng móng tay cào mặt cô : “Con đàn bà độc ác , mày hại con trai tao còn đủ, còn động của cải nhà họ Trương chúng tao! Con súc sinh !”
Cái hộp rơi xuống, từ bên trong lăn từng cuộn tiền giấy, còn đồ trang sức bằng vàng
Những hàng xóm thấy tiếng động chạy đến, vặn thấy cảnh tượng .
Bà Trương ngày nào cũng than nghèo, ngờ của cải khá nhiều, chắc hẳn để dành ít tiền.
Để dành nhiều tiền như , để cháu gái ngày nào cũng mặc quần áo vá chằng vá đụp, quả thực khó hiểu.
“Tiền của , đừng hòng lấy tiền của !”
Thấy , bà Trương hoảng hốt, ngừng ôm tiền đất lòng .