Nữ Hoàng Giải Trí Xuyên Không Thành Người Vợ Lười Biếng - Chương 312

Cập nhật lúc: 2025-03-20 13:17:40
Lượt xem: 43

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trương Thiết Quân cầm mười đồng Dương Quyên đưa, một chuyến đến thành phố, thông qua đồng nghiệp cũ đây của , vòng vo tìm của trại giam, mua cho hai bao thuốc lá, đối phương đồng ý sẽ giúp.

Bên còn tin tức thì tên hỗn đản Trương Quang Lượng tự ngoài.

“Hôm đó nếu cô đưa năm mươi đồng cho , lẽ chuyện giải quyết xong , Lượng Tử cũng cần tự trốn , bây giờ còn kiện tụng.”

Dương Quyên: “Cậu kiện tụng là vì năm đó đánh c.h.ế.t Lý Xuân Mai, chạy thoát cũng thoát , xen gì, đến lúc liên lụy, chúng sống thế nào!”

Trương Thiết Quân nghĩ cũng thấy lạnh cả .

Anh ngờ rằng, em trai căn bản đánh , mà là phạm tội g.i.ế.c thể xử bắn.

“Không cứu còn , nếu thật sự cứu , bây giờ phạm tội bao che.” Dương Quyên nghiến răng nghiến lợi, vỗ vai : “Chúng đang sống như , sống nữa , nếu phạm tội bao che mà tù, và con trai sống thế nào! Tương lai của con trai !”

Trương Thiết Quân tranh cãi nữa, im lặng theo Dương Quyên về nhà.

Dương Quyên còn : “Trước đây nhà chúng sống thuận lợi bao, con trai học trường tiểu học trọng điểm, hai vợ chồng chúng đều là công nhân viên chức, nấy, bây giờ thì , từ khi dính líu đến nhà họ Phó, dính líu đến , bây giờ con trai học nữa, còn bắt, về đơn vị còn thế nào, ngày càng sống tệ hơn.”

Trương Thiết Quân gì.

Dương Quyên véo : “Sau ít dính líu đến , nếu Trương Quang Lượng kết án, bà già đó sẽ gì, còn sẽ đến hành hạ chúng !”

“Bà còn khỏe mạnh, đến lúc cần hầu hạ, đừng tự chuốc lấy nhục. Bà vẫn luôn giả vờ, lóc kể khổ, tin bà thì nhà chúng sống thế nào?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nu-hoang-giai-tri-xuyen-khong-thanh-nguoi-vo-luoi-bieng/chuong-312.html.]

Vân Mộng Hạ Vũ

“Biết .” Trương Thiết Quân cúi đầu về nhà, mũi đau dữ dội, tâm trạng lải nhải, nhưng Dương Quyên một điều đúng, gần đây để giữ công việc, cũng thể quá gần với bà Trương.

...

Gần trưa, Khương Nguyệt dừng tay khỏi công việc.

Mặt nạ cắt thành hình, để thể hiện thần thái trừ tà của thời thượng cổ, nó lớn hơn mặt nạ kinh kịch bình thường một chút, khi cố định hình dạng, quét màu nền, vẽ hình dáng đại thể.

Cô ngắm một lúc, hình dáng, chiều vẽ thêm chi tiết, hôm nay thể thành chiếc mặt nạ .

Cô lót một tấm đệm bông đất, Tiểu Quả dựa chân cô chơi trò gia đình với búp bê thỏ, mặc áo bông mới màu đỏ tươi, cô bé duỗi ngón tay ngắn ngủn nghiêm túc chiếc mặt nạ trong tay Khương Nguyệt: “Ma, ma cửa.”

Khương Nguyệt nghĩ đến vị thần giữ cửa Chung Quỳ phai màu dán cửa nhà cũ.

Nhìn kỹ , quả thật chút giống.

Khương Nguyệt đeo mặt nạ lên: “Ma đến , bảo bối sợ ?”

Tiểu Quả khúc khích: “Mẹ, Tiểu Quả sợ!”

“Con gái dũng cảm quá, ma ăn trẻ con đó~”

“Không ăn trẻ con, ma trông cửa, đánh hư.” Tiểu Quả sửa lời cô, chọc cái nanh mặt nạ: “Ma ngoan, Tiểu Quả thích ma.”

Loading...