“Tao từng ăn kẹo sữa Đại Bạch Thỏ.”
“Nhà tao chỉ đến Tết mới ăn.”
Mấy đứa trẻ ríu rít, chúng dám tìm Phó Tiểu Sơn, chuyện gì đều với Phó Giang Hà.
Phó Giang Hà hào phóng mở túi : “Đây đều là của bọn mày, tao cố ý mua cho bọn mày, cảm ơn bọn mày cứu Bình An, chia .” Cậu bé ước lượng một chút, miệng : “Mỗi ba cái, ai lấy nhiều hơn nhé.”
“Oa! Mẹ mày quá!”
Phó Giang Hà bọn chúng phụ nữ là , trong lòng ngứa ngáy, một loại kiêu ngạo và thỏa mãn thể nên lời, hào phóng : “Nhanh chia , chia xong còn đồ ăn ngon!”
Mấy đứa trẻ phấn khích xông lên, nhanh chóng chia hết kẹo trong túi.
“Trương Hoa, mày lấy?”
Trương Hoa liếc Phó Tiểu Sơn, kẹo trong tay Phó Giang Hà, lấy nhưng lấy, lắp bắp : “Tao, tao, tao cho tao ăn đồ bên ngoài.”
Phó Tiểu Sơn nhướng mắt, lập tức thấy sự sợ hãi trong mắt nó.
Ánh mắt bé đột nhiên trở nên lạnh lùng, Trương Hoa theo bản năng lùi một bước.
“Trương Hoa, mày thế?”
Trương Hoa từ hôm trở về liền bắt đầu gặp ác mộng, trong mơ là cảnh Phó Tiểu Sơn đẫm m.á.u c.h.é.m .
Sau đó nó sốt, hôm nay mới đỡ hơn một chút.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nu-hoang-giai-tri-xuyen-khong-thanh-nguoi-vo-luoi-bieng/chuong-318.html.]
Trương Hoa sốt hai ngày, nó mời bà đồng đến, bà đồng nó ma quỷ ám nên mới đêm nào cũng gặp ác mộng, nó khỏi đoán già đoán non, ông già độc c.h.ế.t .
Nghĩ đến đây, nó càng sợ hơn. Mẹ nó hỏi chuyện hôm đó, nó sợ mất mật, liền kể một năm một mười.
Nó kể cho bọn họ thuê xe xích lô đến vùng quê như thế nào, lúc nó nhà thì ông già độc đầy m.á.u , còn chuyện hai ngày nay nó mơ thấy ông già độc đó quấn lấy nó đòi mạng.
Mẹ Trương Hoa vốn đồng ý cho nó xa như với đám Phó Giang Hà, thì lập tức nổi trận lôi đình, hỏi nó: “Người đó đầy máu, c.h.é.m ? Là con c.h.é.m ?”
“Không con!” Trong lúc hoảng loạn, nó thật, rằng khi nó đẩy cửa thì thấy Phó Tiểu Sơn cầm dao, là Phó Tiểu Sơn chém. Nó phản bội bạn bè, liền dặn : “Mẹ, đừng với khác.”
... “Mẹ mà, nhà mới chuyển đến trông vấn đề, ba bữa hai bữa xảy chuyện, thằng câm suốt ngày liếc mắt khác, trông phát sợ.”
Vân Mộng Hạ Vũ
... “Tuổi còn nhỏ mà dám c.h.é.m , lớn lên còn thể thống gì nữa. Chẳng sẽ g.i.ế.c luôn !”
... “Sau đừng chơi với chúng nữa. Để phát hiện con còn chơi với chúng, xem vặn tai con .”
Trương Hoa thấy kẹo Đại Bạch Thỏ thì thèm thật nhưng nghĩ đến lời , bây giờ nó Phó Tiểu Sơn cũng chút sợ hãi.
Nó sợ hãi lùi : “Hai ngày nay tao đau răng, tao ăn , sắp muộn , tao !”
Trương Hoa nhanh chân chạy , Vương Vinh ngơ ngác: “Cái gì thế, nó ăn thì thôi, chúng chia .”
Mọi trong lòng đều thấy kỳ lạ, Vương Vinh liếc Phó Tiểu Sơn, khó hiểu hỏi Phó Giang Hà: “Hôm đó rốt cuộc thấy gì, nó sợ đến thế.”
Phó Giang Hà thờ ơ : “Thấy m.á.u thì sợ thôi, cũng thể là sợ ông già độc đó đến trả thù.”
Vương Vinh trừng mắt, : “Ông già độc đó hại Bình An, thứ lành gì, sợ ông gì!”