Phó Đình Xuyên đè tay cô : “Vết thương nhỏ.”
Giọng khàn khàn vang lên bên tai cô: “Về nhà xem.”
Khương Nguyệt đột nhiên tỉnh táo , nhận đang gì, lập tức đỏ bừng mặt.
“Chị dâu, hai các thể hiện tình cảm quá mức , chúng để mắt nữa.” Nguyên Dã tới, Khương Nguyệt trêu chọc đến đỏ bừng mặt.
Lữ Tiểu Xuyên từ vách đá trèo lên, lưng cõng “gián điệp” đánh ngất.
Quân y đến băng bó cho Phó Đình Xuyên, Khương Nguyệt đẩy sang một bên, bây giờ thực sự lúc để nũng.
Phó Đình Xuyên còn về đơn vị báo cáo, Khương Nguyệt đưa về nhà .
Mấy đứa trẻ ngủ, Phó Linh như linh tính, vẫn trong phòng khách may quần áo, thấy Khương Nguyệt về, lập tức dậy: “Em ? Sao thành thế ?”
Trên tóc và quần áo Khương Nguyệt dính đầy lá cỏ khô, mặt còn vết xước do cành cây.
Được Phó Linh nhắc nhở, cô mới nhận đang bẩn.
Bên ngoài quá lạnh, mặt cô đông cứng, lúc trở về nhà ấm áp, mới cảm thấy đau rát.
Vân Mộng Hạ Vũ
Cô tươi: “Không , yên tâm , em vẫn .”
Tìm thấy Phó Đình Xuyên, thấy vẫn , tuy rằng vẫn thương nhưng mắt mù, là may mắn lắm .
May mà buổi chiều cô Phó Linh nhắc đến tuyết lở, cô nghĩ đến hồi nhỏ Phó Linh và Phó Đình Xuyên từng ở trong núi một thời gian, suy đoán những nơi Phó Đình Xuyên thể trốn.
May mà cô tìm Nguyên Dã sớm, tốn bao nhiêu nước miếng mới khiến tin , bố trí trong núi.
May mà kịp thời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nu-hoang-giai-tri-xuyen-khong-thanh-nguoi-vo-luoi-bieng/chuong-350.html.]
Nếu như trong đó thiếu một bước, hậu quả thể tưởng tượng nổi.
Bây giờ vẫn thể với Phó Linh, đợi đến mai Phó Đình Xuyên về thì cô sẽ .
“Mau ngủ , em , vất vả cho chị chờ lâu như .”
Phó Linh lấy thuốc sát trùng cho cô khử trùng, lúc cô đang dọn dẹp, Phó Linh từ trong bếp bưng một bát cháo, một đĩa rau cải đậu phụ, đĩa một chiếc bánh ngô nóng hổi.
“Luôn để bếp, vẫn còn ấm, em mau ăn .”
Vất vả cả đêm, Khương Nguyệt thực sự đói , cắn một miếng bánh ngô cũng thấy thơm ngon.
Phó Linh ngượng ngùng bưng một đĩa cổ vịt, đều chặt thành từng đoạn nhỏ bằng ngón tay, lột da, lộ phần thịt màu nâu đỏ.
Thớ thịt rõ ràng, phủ nước sốt trong suốt. Đem đến gần thì ngửi thấy mùi hạt tiêu và ớt.
Phó Linh: “Đây là món chị mới tối nay, em nếm thử xem thế nào, ngâm đủ thời gian, khô, thể sẽ nhạt.”
Khương Nguyệt gắp một miếng cho miệng, vị cay xộc thẳng lên não, còn chút ngọt, thịt dai, hương vị thấm tận xương tủy, húp một miếng tủy, vị ngọt cay tràn ngập đầu lưỡi.
“Ngon!” Khương Nguyệt giơ ngón tay cái với cô .
Phải rằng, Phó Linh năng khiếu về phương diện , uổng công cô nghiên cứu tận tâm, mới mấy ngày mà hương vị của món vịt ướp gia vị Cù Châu ở đời .
“Thời gian ngâm vẫn đủ, nếu ngâm thêm chút nữa sẽ ngon hơn.” Khương Nguyệt : “Được lắm chị, em thấy thể bán ngoài !”
Phó Linh kích động: “Em thật chứ?”
Cô cũng thấy ngon nhưng cô tin tưởng lắm đánh giá của , Khương Nguyệt thể bán , cô vui mừng khôn xiết.
Có thể bán thì thể kiếm tiền nuôi sống bản và con gái, đây là việc cô .