Thậm chí còn hơn nhiều.
Anh từng thấy bản vẽ của Khương Nguyệt, ngờ những bản vẽ đó đều thành sự thật.
Cuối cùng cũng hiểu , Khương Nguyệt gì trong những ngày .
Anh tưởng Khương Nguyệt chỉ chơi trò gia đình, nhưng cô thật sự mở một cửa hàng quần áo, thuê nhân viên, tự sản xuất tự tiêu thụ.
Anh Khương Nguyệt đang bán quần bò nhưng cô tích hợp tạo nhiều kiểu như .
Nhìn kiểu dáng của những chiếc váy , đều là những kiểu mà từng thấy.
Trông vẻ đắt tiền.
Anh thấy lão Ngô báo cáo với Khương Nguyệt: “Hôm qua bán hai mươi chiếc, tiền đặt cọc hai trăm, khi giao hàng thanh toán tiền vận chuyển, còn một trăm tám mươi, trong ngăn kéo, may mà để chúng xông , tiền mất.”
Khương Nguyệt an ủi ông : “Tiền mất thể kiếm , con mới là quan trọng nhất, tối nay vất vả thêm một ngày tăng ca việc, ngày mai chúng nghỉ, nghỉ năm ngày, lương vẫn trả đủ.”
Phó Đình Xuyên thấy lão Ngô vui vẻ đồng ý.
Anh đột nhiên nhận , tiền lương và phụ cấp nhiệm vụ của vẫn trả, lâu quan tâm đến chi tiêu trong nhà.
Những ngày , đồ ăn thức uống trong nhà đều là đồ ngon, bữa nào cũng thịt, Khương Nguyệt đổi cách nấu ăn, bọn trẻ đều quần áo ấm để mặc. Những thứ đều tốn tiền.
Anh tưởng Khương Nguyệt vẫn dùng một hai trăm đồng đây, chỉ đợi đến khi phát lương đưa tiền cho cô, ngờ, Khương Nguyệt tiêu căn bản tiền sinh hoạt, mà là tiền của cô.
Cô mua nhà, sửa sang nhà cửa, còn mở cửa hàng, thể thuê hai nhân viên, sắp xếp công việc cho hàng xóm và chị chồng.
Bán quần áo kiếm tiền, chăm sóc gia đình.
Anh vẫn luôn cho rằng thì gia đình , bây giờ xem , căn bản Khương Nguyệt cần , mà là cần Khương Nguyệt.
Anh Khương Nguyệt thì .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nu-hoang-giai-tri-xuyen-khong-thanh-nguoi-vo-luoi-bieng/chuong-411.html.]
Dặn dò xong chuyện cửa hàng, Khương Nguyệt định đưa Phó Đình Xuyên về bệnh viện, đó việc.
khỏi cửa thấy Phó Đình Xuyên mặt mày xanh xao, biểu cảm thể gọi là... mất mát?
Sao thế ?
Sao còn emo thế?
Khương Nguyệt an ủi ôm lấy eo : “Đừng lo, những chuyện sẽ qua. Chúng về bệnh viện , chữa bệnh quan trọng hơn.”
Phó Đình Xuyên: “Em việc , cần đưa , về đơn vị chút việc.”
Khương Nguyệt do dự một chút, đúng, bây giờ việc thực sự thể chậm trễ.
Vân Mộng Hạ Vũ
“Được , chú ý an nhé.”
Phó Đình Xuyên trực tiếp đến đơn vị, lĩnh phụ cấp, xuất nhiệm vụ hình như còn hai nghìn tiền thưởng, cửa hàng của Khương Nguyệt đập, sửa chữa cũng cần tiền. Số tiền vặn để Khương Nguyệt sửa cửa hàng.
Còn tiền lương của cũng lĩnh về. Chi tiêu trong nhà thể để một Khương Nguyệt gánh vác.
Nếu vì kiếm tiền, cô cũng cần chịu nhiều rủi ro như .
Đối diện khu gia thuộc quân khu.
Phó Cảnh Thái dải phân cách ven đường chờ Tiểu Lưu dời xe.
Phía đối diện một cô bé cầm kẹo hồ lô lắc lư chạy tới.
“Bố!”
Cô bé chạy đến gần, sợ hãi dừng phắt , trốn cột điện, chỉ lộ hai con mắt to tròn long lanh tò mò Phó Cảnh Thái.
“Không bố.”
Cô bé buộc tóc hai bên, mắt to đuôi cong, đôi môi hồng hồng dính vỏ táo mèo.