“Đó là phiếu sữa Tiểu Nhu đưa cho ông mà, bảo ông bổ sung canxi, xương ông còn đóng đinh, cứ đến mùa đông là đau...” Tiểu Chu nỡ, hơn nữa nếu như Tiểu Nhu hỏi đến, trả lời thế nào.
Lư Kiến Quốc: “Bảo lấy thì lấy, lắm lời thế! khỏe lắm! Đừng với Tiểu Nhu, cứ bảo uống , mấy hôm nay hiểu tính tình con bé tệ thế!”
“ hôm nay là ngày đầu tiên Phó Đình Xuyên báo cáo công trường ? Cậu gọi , vợ đến , bảo mau về! Công việc lúc nào chẳng , đại hội chào mừng mà nhân vật chính mặt thì thể thống gì!”
“Vâng, .”
Khương Nguyệt gõ cửa sổ xe, cúi đầu : “Cảm ơn chính ủy, chúng đây! Tiểu Chu, hẹn gặp .”
Tiểu Chu thấy cô là mặt đỏ bừng, lắp bắp : “Hẹn gặp .”
Chính ủy Lư: “Sao mặt đỏ thế?”
Tiểu Chu hoảng hốt sờ tai: “Có, ?”
...
Vân Mộng Hạ Vũ
Khương Nguyệt vinh hạnh trải nghiệm sân khấu của những năm bảy mươi tám mươi ở cự ly gần.
Rất đặc sắc của thời đại , phông nền màu xanh lá cây, tường phía dòng chữ sơn đỏ “Vì nhân dân phục vụ.”
Các chiến sĩ đều tự mang ghế con, xếp thành đội hình, ngay ngắn sân khấu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nu-hoang-giai-tri-xuyen-khong-thanh-nguoi-vo-luoi-bieng/chuong-63.html.]
Tiểu Chu sắp xếp cho họ cạnh chính ủy Lư, cô và chính ủy Lư cách một ghế trống, là để dành cho Phó Đình Xuyên.
Sân khấu chỉ là một bục dựng lên bằng khung sắt và ván gỗ, cao hơn một mét, bức tường gạch phía quét sơn, coi như là phông nền. Tấm sắt bên ngoài hoen gỉ.
Theo quan điểm của Khương Nguyệt thì đơn sơ đến mức thể đơn sơ hơn nhưng đối với một huyện thành ở vùng xa xôi hẻo lánh như thế thì long trọng và xa hoa .
Từ độ cao mà bất ngờ ngã xuống thì thật sự nguy hiểm.
Khương Nguyệt chắc trong nguyên tác nữ chính động tay động chân ở , nhân lúc buổi biểu diễn bắt đầu, cô kéo Tiểu Chu lên dạo một vòng, ở phía bên trái tìm thấy một chỗ lõm lún.
Người dẫnChương trình và các tiết mục khác dùng đến chỗ , ngoại trừ tiết mục múa của Tôn Đình Đình, đây là vị trí bắt đầu chuyển cảnh của cô , nếu dùng sức thì dễ giẫm hụt mà ngã xuống.
Trong nguyên tác, Tôn Đình Đình thêm một kỹ thuật khó, mượn bức tường phông nền để nhào lộn ngã xuống, cú ngã đó gần như chấm dứt sự nghiệp múa của cô .
Tiểu Chu cũng kinh ngạc, gọi hai chiến sĩ nhỏ đến: “Sao khi bắt đầu kiểm tra , để một mối nguy hiểm lớn như .”
Khương Nguyệt chỉ vết cắt đứt, : “Không gờ, phẳng, giống như tự đứt. E là cố ý , là điều tra thử xem?”
Đây là quân khu, ai dám động tay động chân ở nơi , ai thể động tay động chân sự bảo vệ nghiêm ngặt như ?
Tiểu Chu vẻ mặt nghiêm trọng, báo cáo với chính ủy. Không lâu , hai chiến sĩ nhỏ cầm dụng cụ đến hàn vết cắt , để đảm bảo buổi biểu diễn diễn bình thường.
Tôn Đình Đình là tiết mục đầu tiên, múa trích đoạn “Hồ thiên nga.” như bước từ trong tranh.
Tính tình cô kiêu ngạo, cô độc, dường như hiểu thế sự nhưng khi lên sân khấu thì hòa nhập thế giới múa, tách biệt với thực tại, thực sự đạt đến cảnh giới hợp nhất giữa và trời.