Khi thấy những củ khoai lang đỏ bày bàn, sắc mặt hai em liền biến đổi.
Chúng ngỡ bố mang đồ ăn ngon về, hóa chỉ là đàn bà độc ác nấu bữa cơm để lấy lòng ông.
Những củ khoai lang đỏ , chúng đồng nhặt từng củ nhỏ mà bỏ , mất cả buổi mới một giỏ. Nếu tiết kiệm, thể ăn trong thời gian dài, mà cô nấu hết một !
Cả đến khoai lang chúng kiếm cũng cướp mất!
Bà nội sai, cô chúng c.h.ế.t đói mà!
Khương Nguyệt nhẹ, chờ bàn: “Đưa Tiểu Quả cho dì, các con cứ ăn .”
Phó Tiểu Sơn ôm chặt đứa bé gái, đôi mắt lạnh lùng Khương Nguyệt. Cô ngại ngùng gãi mũi, dùng sức nhẹ nhàng bế đứa bé từ tay .
Phó Tiểu Sơn hài lòng, nhưng dù cũng chỉ là một đứa trẻ, thể khỏe hơn Khương Nguyệt .
Dù cố gắng lấy lòng ba bố con để bảo mạng sống, nhưng Khương Nguyệt vẫn trách nhiệm của . Hơn nữa, bé gái là con ruột của nguyên chủ, trong câu chuyện gốc, khi đứa bé nguyên chủ bán , bao giờ tìm thấy nữa. Đó là nỗi đau lớn nhất của nam chính và hai đứa nhỏ.
Đứa bé gái tên Phó Quả, là kết quả của nguyên chủ leo lên giường nam chính. Vì mang thai cô bé , nguyên chủ lỡ cơ hội về thành phố, từ đó cô căm hận đứa trẻ, thậm chí thèm đặt tên cho nó.
Vân Mộng Hạ Vũ
Vừa Khương Nguyệt bế lên, Tiểu Quả phồng má thút thít, ánh mắt đáng thương về phía trai.
Phó Tiểu Sơn siết chặt nắm tay, mắt đầy căm giận, ánh mắt như lao lên cắn cô một miếng, xé toạc thịt cô .
Khương Nguyệt cố gắng dịu tình hình, dịu dàng: “Ngoan nào, đút con ăn trứng hấp nhé!”
Trứng hấp!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nu-hoang-giai-tri-xuyen-khong-thanh-nguoi-vo-luoi-bieng/chuong-7.html.]
Trong đầu Phó Giang Hà lập tức vang lên tiếng chuông cảnh báo, nhận rằng trứng chim bé tích trữ cũng đàn bà lấy mất .
Tuy nhiên, nghĩ thầm, miễn là phụ nữ đó ăn trộm thì cũng chẳng , vì trứng vốn để cho em gái.
Phó Tiểu Sơn lao lên, nhưng Phó Đình Xuyên lên tiếng: “Ngồi xuống, ăn cơm cho tử tế.”
Phó Giang Hà kéo tay trai , đưa một củ khoai lang cho , ăn ngấu nghiến như thể đây là bữa ăn cuối cùng.
Nhìn hai đứa trẻ ăn nhanh chóng, hình gầy gò của chúng, nghĩ đến những lời đồn hôm nay, Phó Đình Xuyên cau mày: “Có cô cho các con ăn no ?”
Giọng trầm hẳn xuống, ánh mắt nghiêm nghị hai đứa trẻ, dù cố gắng nhẹ giọng nhưng vẫn đầy áp lực.
Phó Giang Hà co rúm , miệng đầy khoai lang, nhai chậm rãi vì sợ, một lúc mới gật đầu, nhỏ: “Cô thèm quan tâm chúng con ăn !” Người phụ nữ đó thậm chí còn nấu ăn.
Giọng Phó Đình Xuyên lạnh lẽo: “Vậy bình thường các con ăn gì?”
Phó Tiểu Sơn im lặng, Phó Giang Hà cắn răng đáp : “Ăn nhờ nhà bác cả, bác hai và bà nội!”
Không khí trong phòng càng trở nên căng thẳng, Phó Đình Xuyên lạnh lùng hừ một tiếng, đôi đũa trong tay đột ngột gãy đôi.
“Tiểu Quả thì ?”
Phó Giang Hà run sợ đôi đũa gãy, giọng lắp bắp: “Hôm Tết Đoan Ngọ, tặng một hộp sữa bột và mấy quả trứng...”
Tết Đoan Ngọ bốn tháng trôi qua, thực phẩm đó hết từ lâu.
Phó Đình Xuyên, từng trải qua nhiều khó khăn, thể tưởng tượng bọn trẻ sống đói khát như thế nào trong những tháng qua.