Phó lão ngũ bực bội: “Liên quan gì đến con?”
“ thế.” Bà nội Phó tức giận : “Không lão tam mua chuộc trưởng thôn thế nào, bây giờ trưởng thôn đưa tiền thì bắt con cải tạo!”
“Vợ con ?”
“Về nhà đẻ xin tiền .”
Phó lão ngũ ở nhà bà nội Phó than thở, nhà lấy vài bộ quần áo: “Con cũng trốn đây, đừng lo, lẽ trưởng thôn chỉ dọa thôi, vài hôm nữa sẽ .”
Bà nội Phó cũng nghĩ , bà dặn Phó lão ngũ: “Con đến huyện ở vài ngày, đợi còn động tĩnh gì nữa thì về, con yên tâm, già như thế , chúng nó gì .”
Bà tin nếu trả một nghìn đồng , Phó lão tam thật sự sẽ để trưởng thôn bắt bà .
Chỉ cần con trai út , bà già sẽ đấu với chúng nó đến cùng.
“Mẹ, trong nhà còn tiền , con mang theo.”
Bà nội Phó lấy hai mươi đồng tiền bà giấu kỹ : “Tiêu tiết kiệm thôi, đừng đánh bạc nữa!”
“Biết , phiền c.h.ế.t .”
Phó lão ngũ khỏi cửa, Vương Tiền núp ở cửa nhà kéo .
“Mày định trốn ?” Vương Tiền kéo lấy bọc đồ của : “Hôm nay là hạn cuối cùng, nếu đưa ngoài, cả hai chúng đều xong đời.”
Phó lão ngũ mất kiên nhẫn: “Có lão tam ở nhà, tao thể bắt trộm đứa bé ngoài .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nu-hoang-giai-tri-xuyen-khong-thanh-nguoi-vo-luoi-bieng/chuong-99.html.]
“Vậy thì dụ dỗ nó, lừa nó!” Vương Tiền : “Tối nay đội chiếu phim, chắc chắn chúng nó sẽ xem, tao đỗ xe ở bên cạnh, bắt thì chạy. Mày đến nhà lão tam canh chừng, nếu chúng nó thì mày nghĩ cách dụ chúng nó .”
Phó lão ngũ tính toán trong đầu, thể trả hai trăm đồng tiền đặt cọc, thua sạch từ lâu , nhưng nếu chuyện thành công, còn hai trăm đồng tiền công còn .
Gần đây trong thành phố đang thịnh hành một trò chơi mới, thắng một ván thể lời gấp trăm , đến lúc đó sẽ trở thành giàu, chuyển đến tỉnh thành sống, Phó lão tam là cái thá gì.
Cho dù Phó lão tam phát hiện , ở đó, Phó lão tam cũng gì .
Vân Mộng Hạ Vũ
Phó lão ngũ hạ quyết tâm, thôi.
Anh yên tâm dặn dò Vương Tiền: “Mày để mắt cho kỹ, đừng để đến lúc đó chỉ lo phụ nữ mà bắt nhầm .”
Vương Tiền: “Trời tối đen như mực, trẻ con trong thôn kéo cả, tao mà phân biệt .”
“Chiều nay tao thấy hai đứa nhỏ mặc quần áo mới, áo vải thô màu xám và áo vải xanh còn mới tinh, trẻ con trong làng tám trăm năm mua quần áo mới, mày quần áo là .”
“Được, tao .” Vương Tiền gật đầu: “Còn con nhóc thì ? Dù đáng giá bao nhiêu, nhưng cũng thể bán một trăm đồng.”
Phó lão ngũ nghiến răng, hạ quyết tâm: “Tao sẽ nghĩ cách.” Không thì chọn lúc lão tam ở nhà, bắt cóc cô bé ngoài.
...
Dọn dẹp bếp xong, Khương Nguyệt đun nước cho hai em tự tắm, cô và Phó Linh xách thùng nước nhà, để Bình An và Tiểu Quả tắm cùng .
Khương Nguyệt dọn giường của cho Phó Linh và Bình An ngủ, cô trải chiếu ở phòng khách, Phó Linh giành với cô nhưng cô khuyên nhủ cô .
“Gần đây trong thôn yên , để trẻ con ngủ trong phòng sẽ yên tâm hơn.”
Phó Linh tranh giành nữa, lấy chiếu và chăn bông . Khi Khương Nguyệt ngoài, thấy chăn gối của cô và Phó Đình Xuyên sát cạnh , cô ngượng ngùng ho một tiếng, định đổi chỗ chiếu của nhưng phòng khách lớn, kê một chiếc bàn bát tiên nên còn chỗ nữa, kê sát cửa thì buổi tối sẽ hai em dậy vệ sinh dẫm lên, cô chỉ còn cách trải ở vị trí cũ.