Nữ Hoàng La Hét - Chương 125

Cập nhật lúc: 2025-12-10 19:18:02
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ngay đó, bốn phía bỗng vang lên tiếng mèo kêu. Tiếng kêu ai oán, thê lương, sắc lẹm, cứ thế quanh quẩn giữa khe núi đêm hôm vắng vẻ, mà sởn cả gai ốc.

Cuối cùng, một gã vệ sĩ nhịn nữa: "Mẹ kiếp! Để tao xử con súc sinh đó."

Ông chủ thừa tiếng mèo kêu tầm thường, nhưng cũng chẳng buồn ngăn cản nhắc nhở.

Gã vệ sĩ xuống xe, nương theo ánh đèn mà miễn cưỡng tìm kiếm xung quanh, cuối cùng cũng phát hiện một con mèo đen đang cây ven đường.

Con súc sinh đó vẫn cứ gào lên những tiếng ai oán, càng càng thấy bực bội, khó chịu.

Gã vệ sĩ hùng hổ rút dây thừng , thắt một cái thòng lọng định bắt con mèo, dù bắt thì cũng đuổi nó .

lúc đó, gã cảm thấy vai vỗ nhẹ. Tưởng là đồng bọn xuống xe giúp một tay, gã đầu , ngờ thấy một bà lão mặt mèo—

*

Sau khi một gã vệ sĩ xuống xe, trong xe ai tiếng nào, khí trầm mặc, căng thẳng. Cũng may chẳng bao lâu , tiếng mèo kêu phiền phức thật sự biến mất.

Gã vệ sĩ cũng trở xe, ghế phụ bên cạnh tài xế.

Ông chủ Dư hỏi: "Đuổi con mèo ? Có thấy gì khác ?"

"Có!" Gã vệ sĩ trả lời.

"Còn gì nữa?" Ông chủ Dư dự cảm lành.

Liền gã vệ sĩ : "Còn thấy một bà lão ngang qua, mặc một bộ đồ xám xịt, gì ở đây."

Ông chủ Dư tức tối đá một phát ghế phụ: "Mày thiếu não ? Giờ bà lão nào leo mấy dặm đường núi lên đây lượn lờ? Bà trông thế nào?"

Gã vệ sĩ mắng cũng chẳng thèm để ý, ngược còn từ từ ngẩng đầu lên qua kính chiếu hậu. Qua tấm kính, ông chủ thấy mặt .

Chỉ thấy một cách quỷ dị: "Trông thế !"

Sau đó, khuôn mặt đột nhiên biến dạng, vặn vẹo, quái đản như một con mèo lông.

Ông chủ sợ đến mức co rúm , nhưng trong xe chỉ bấy nhiêu chỗ, co đến cũng thoát .

Ông đá gã vệ sĩ còn bên cạnh: "Mau, mau lôi nó xuống xe."

Gã vệ sĩ bên cạnh cũng sợ c.h.ế.t khiếp, nhưng để cái thứ nhập ở trong xe thì tất cả đều toi đời.

Thế là gã đành căng da đầu xuống xe, nhanh chóng chạy đến mở cửa ghế phụ, túm lấy quần áo đối phương lôi thẳng ngoài.

Cũng may, đối phương hề giãy giụa tấn công, chỉ luôn miệng khà khà.

Gã vệ sĩ lôi xuống xe liền vứt luôn đường quốc lộ, đó tự ghế phụ.

Lúc , sương mù đường còn dày đặc như lúc nãy, ông chủ vội thúc giục: "Đi, mau."

Tài xế lập tức nhấn ga. Cũng may đoạn đường núi còn bao nhiêu, chẳng mấy chốc đến tuyến đường chính của thành phố.

Lúc tuy muộn, nhưng xe cộ tấp nập trong thành phố ít nhiều cũng thấy an tâm hơn.

lúc xe qua một ngã tư đang chờ đèn xanh, vỉa hè đột nhiên xuất hiện ba .

Một cặp ông bà lão và một đứa bé chừng vài tuổi, trông như ông bà cháu. Ba cầm một chùm bóng bay, đến bên cửa sổ xe hỏi: "Chú ơi mua bóng bay ạ?"

Ông chủ bực bội phất tay: "Không mua, mua."

ngờ gã vệ sĩ ghế phụ tự bỏ tiền mua một quả.

Ông chủ thiếu chút nữa tức c.h.ế.t: "Mày còn định mang bóng bay về dỗ con bồ nhí của mày ?"

Gã vệ sĩ : "Dù cũng đang chờ đèn đỏ mà ông chủ, với ông xem, quả bóng thật đấy."

Nếu tình hình bây giờ quá khẩn cấp, còn dựa thằng ngu để cản đường một vài thứ, ông chủ ý định vặn gãy cổ .

Bóng bay thì ông chẳng tâm trạng nào mà ngắm, lúc đèn xanh cũng sáng, tài xế tiếp tục lái xe thẳng.

Ông chủ đang mải suy tính, thỉnh thoảng liếc qua kính chiếu hậu bên ngoài xe. Quả bóng bay mà thằng ngu mua, túm dây một tay, quả bóng bay lơ lửng bên ngoài xe.

Ông chủ lơ đãng liếc qua, vô tình thấy cảnh của quả bóng. Đâu bóng bay gì, đó rõ ràng là một mảnh da thổi phồng lên.

Quả bóng da đó cứ thế bay theo họ từ lúc đèn xanh, lúc nào cũng về phía trong xe, mà cả xe hề .

Ông chủ lạnh toát sống lưng, lúc xe qua một cửa hàng tiện lợi liền đột nhiên hét dừng, đó bảo gã vệ sĩ: "Mày xuống mua cho tao bao thuốc."

Gã vệ sĩ cũng nghi ngờ gì: "Vâng, ông chủ cầm giúp con quả bóng ."

Nói thèm hỏi ý, nhét luôn sợi dây buộc quả bóng da tay ông chủ. Ông chủ cảm giác như cầm một sợi dây thép nung đỏ, và càng thêm chắc chắn thằng ngu cũng quỷ mê hoặc.

Chờ gã xuống xe, ông chủ Dư lập tức buông quả bóng , bảo tài xế lái .

Quả bóng đó thật sự như bóng bay, buông tay là bay càng lúc càng cao. tại , rõ ràng đến cách mà theo lẽ thường thể nào thấy rõ ngũ quan, nhưng ông chủ Dư vẫn cảm nhận nụ giả tạo mặt đối phương.

Mắt thấy chùa Bảo Hoa càng lúc càng gần, vị phú thương nôn nóng càng thêm cảnh giác.

Ngay đó, ông thấy tiếng xe tắt máy, chiếc xe đột nhiên dừng .

"Ông chủ, hết xăng ."

Ông chủ Dư mấy thằng ngu hành cho còn chút kiên nhẫn nào, tài xế nghi hoặc : "Rõ ràng buổi chiều mới đổ đầy bình mà?"

Mà trớ trêu , họ tắt máy ngay cạnh một trạm xăng. Ông chủ Dư trực giác chuyện chẳng lành, nhưng họ cũng là khách quen thường đến chùa Bảo Hoa, đoạn đường thường xuyên, quả thật một trạm xăng như .

Tài xế xuống xe đổ xăng, ông chủ Dư trong xe chờ. dần dần, bên ngoài động tĩnh gì. Ông chủ Dư qua cửa sổ xe, cả cái trạm xăng to như một bóng . Đương nhiên bây giờ là đêm khuya, bên ngoài thấy ai cũng lạ, dù cũng thể tự đổ xăng.

gã tài xế của ông cũng biến mất tăm tích.

Lúc , nhiệt độ trong xe càng lúc càng thấp. Mùa hè nóng nực, dù ông chủ Dư lúc ngoài khoác thêm áo, cũng ngăn cái lạnh đột ngột răng va cầm cập.

Ngay đó, ghế xe xuất hiện những giọt nước ngưng tụ từ khí lạnh, mắt thường cũng thể thấy , nhanh chóng đóng thành sương.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nu-hoang-la-het/chuong-125.html.]

Lần thì dù sợ đến mấy, cũng thể ở xe nữa.

Ông chủ Dư vội vàng xuống xe. Cũng may nơi cách chùa Bảo Hoa xa, ông dứt khoát bỏ xe chạy bộ về phía .

Cơ thể quanh năm thiếu rèn luyện đột nhiên chạy nước rút, chẳng mấy chốc mệt đến thở , tim bắt đầu đau nhói.

ông chủ Dư dám dừng , vì từ xa ông vẫn thể thấy quả bóng da đang lơ lửng trời cao.

Cuối cùng, chạy bao lâu, cánh cổng chính trang nghiêm của chùa Bảo Hoa xuất hiện mắt.

Ông chủ Dư mừng như điên, chỉ cần chạy trong, kiếp nạn coi như qua. Qua hôm nay, ông sẽ lập tức cho thiêu rụi cái tòa nhà rách nát .

, ông vẫn cảnh giác vô cùng. Mãi đến khi đập vang cánh cửa chùa, đón , ông chủ Dư lúc mới thở phào nhẹ nhõm.

Ông với dẫn đường: " thắp cho Phật Tổ một nén hương ."

Những vị khách sộp thường xuyên đến cúng dường hậu hĩnh như họ đều tên tuổi trong chùa. Dù là đêm hôm khuya khoắt, tự nhiên cũng sắp xếp.

Có điều, là ảo giác , là do trời tối phần lớn đèn bật, mà Phật đường trông nhỏ hơn ban ngày ít.

Ông cũng để ý, nhận lấy hương thành kính quỳ lạy dâng lên cho Phật Tổ. Lúc , trong lòng ông mới thật sự buông lỏng, cả phảng phất cảm nhận cái cảm giác xui xẻo tan biến, vô cùng thoải mái.

Quả nhiên, âm tà ma quỷ vẫn thắng nổi bảo tướng trang nghiêm của Phật Tổ, cùng lắm thì ông đây một thời gian.

Ông chủ Dư nghĩ , ngẩng đầu Phật Tổ, đó cả da đầu nổ tung, từng tấc da gà lan lưng.

Bởi vì mặt ông , đang nhận hương khói tế bái, còn là tượng Phật trang nghiêm? Rõ ràng là một đàn bà đang nhếch miệng gian, để lộ hàm răng nanh dày đặc.

"A—, a—!" Ông chủ Dư sợ đến mức ngã đất, vội vàng lùi .

Dọc đường , nỗi sợ hãi căng thẳng ông đều chịu đựng , thể thấy tố chất tâm lý mạnh mẽ đến . Khi hy vọng gần kề, ông cũng luôn cảnh giác đây là trò mèo vờn chuột của quỷ quái, chỉ chờ ông hy vọng thất vọng .

vốn tưởng rằng chịu đựng hết tất cả, đặt nơi an , cần lo lắng nữa, thì ảo giác xung quanh mới dần dần tan biến.

Đâu chùa chiền Phật đường gì, ông căn bản vẫn đang ở trong gara hầm nhà , ngay từ đầu chiếc xe hề lăn bánh ngoài một bước.

Tất cả chuyện đều là ảo giác trải qua ở nơi chật chội, âm u , ông bao giờ hy vọng chạy thoát đến chùa chiền.

Nhận thức ông chủ Dư càng thêm tuyệt vọng. Mà lúc , tất cả quỷ quái xuất hiện, bao gồm cả nữ quỷ áo đỏ tông bay lúc đầu.

Tất cả lũ quỷ đều về phía nữ quỷ trong gương, liền thấy cô dữ tợn: "Để c.h.ế.t dễ dàng như thì hời cho quá."

Nói từ móc một tấm gương, giống hệt như cách Chúc Ương lúc , sống sờ sờ nhét gã trong gương.

"Thế giới trong gương nơi sống thể ở lâu. Lão già ở thêm mấy ngày tự nhiên sẽ từ biến thành quỷ. Hắn phú quý ngập trời, gia tộc trường tồn ?"

"Vậy thì cứ để thống khổ c.h.ế.t , tận mắt xem gia tộc của thế nào vận rủi phản phệ mà suy tàn, rách nát."

Phải , với bản lĩnh của lũ quỷ, vốn dĩ chúng thể khiến hai kẻ sống bằng c.h.ế.t.

bây giờ họ cơ hội tu thành quỷ tiên, báo thù thì thôi, rốt cuộc nhân quả báo ứng là chuyện thiên kinh địa nghĩa. nếu cứ chìm đắm trong việc tra tấn kẻ thù vui, ngoài việc nuôi dưỡng lệ khí khiến tu vi thụt lùi, thì chẳng chút lợi ích nào.

Bọn họ bây giờ còn là những con cô hồn dã quỷ trong căn phòng rách nát, ít nhiều cũng là những quỷ vật tiếng tăm, tương lai càng thể đo lường, cần thiết vì những kẻ mặt thú mà vĩnh viễn trầm luân.

Lũ quỷ đem tấm gương đó treo trong phòng ngủ của chính ông chủ Dư. Căn biệt thự cao cấp cũng còn thể thuộc về cái gia tộc định sẵn sẽ suy tàn bao lâu.

Có điều trong lúc , cứ để chính thời thời khắc khắc ở trong gương chịu đựng nỗi thống khổ tước đoạt sinh khí, tận mắt thấy nó suy bại .

À đúng , cũng cần chờ đến lúc đó, vợ đêm nay thấy vội vội vàng vàng chạy ngoài, gọi gã tình nhân vệ sĩ phòng ngủ , chính là phòng ngủ của .

Chúc Ương thấy họ trở về nhanh, còn mang theo quà kỷ niệm cho cô, cũng vui vẻ.

Còn : " còn tưởng các chơi tới bến, ngày mai tập thể xin nghỉ, cần đóng cửa một ngày thật sự là quá ."

Cho nên thứ cô quan tâm chỉ việc kinh doanh thôi đúng ? Quá tổn thương tâm hồn quỷ.

Hai ngày tiếp theo, tin tức nhà giàu một của thành phố bí ẩn mất tích liền lên trang nhất, bởi vì tra nửa điểm dấu vết, lúc đó bộ camera theo dõi trong biệt thự cũng đều mất hiệu lực, cho nên việc cả thành phố bàn tán xôn xao.

Người ngoài chính là, các bộ phận liên quan tìm đến Chúc Ương. Rốt cuộc cái gì cũng tra , khỏi liền nghĩ đến yếu tố siêu nhiên. Chẳng bây giờ sự thật quỷ đời dần dần chấp nhận ?

Chúc Ương chuyện vòng vo với họ một hồi, cuối cùng mới buông một câu đầy ẩn ý—

"So với vị phú thương , thật càng tò mò là tại chung cư của chúng liên tiếp xảy án mạng, mà vẫn thể treo biển cho thuê, hơn nữa chuyên môn cho những ngoại tỉnh thích thuê."

"Lúc đầu tiên gặp các nhân viên trong chung cư, sợ c.h.ế.t khiếp các ? Theo lý mà , nơi sớm nên niêm phong, tại cấp hề động thái gì? nghĩ các thể bớt chút thời gian hỏi phụ trách xem."

"À đúng , đến lúc đó đừng quên nhắn giúp một câu, mắt nhắm mắt mở, thì xin cứ như đến cùng."

"Tóm , nhân viên công ty vẫn thiện, gần gũi, cũng hiểu những định kiến cố hữu của ngoài, cảm thấy họ một mức độ nguy hiểm nhất định."

"Chúng sẵn sàng phối hợp giám sát, nhưng tuyệt đối chấp nhận những tội danh chụp mũ. Xin đừng cứ chuyện gì giải thích đổ hết lên đầu chúng , ?"

Nhân viên điều tra khi trở về, thật sự phản ánh chuyện lên . Người đây tạo điều kiện cho ông chủ Dư, tuy với mục đích cụ thể gì, nhưng hiển nhiên liên quan đến những quỷ hồn .

Bây giờ ý tứ của rõ, oan đầu nợ chủ, ai gây oan khuất thì đó tự giải quyết, cấp thật sự tiện nhúng tay nữa.

Rốt cuộc, con ai cũng c.h.ế.t, ai khi c.h.ế.t chờ đợi sẽ là cái gì?

Vì sự kính sợ , trong nhất thời, bầu khí nào đó trở nên trong sạch.

Mắt thấy ngày kết thúc màn chơi sắp đến, ngày cuối cùng Chúc Ương tổ chức một bữa tiệc lớn, đóng cửa sớm vài tiếng, cố ý chúc mừng một phen, cũng coi như là tiễn biệt.

Rượu quá ba tuần, Chúc Ương liền chính thức tuyên bố Trương Thiến sẽ là giám đốc của nhà ma.

Chuyện thật đều sớm chuẩn , lũ quỷ đều hiểu họ thể ở lâu dài, chỉ là ngờ ngày ly biệt đến nhanh như .

Gã sở khanh đau lòng c.h.ế.t : "Ương Ương, thật sự nhanh như ?"

"DJ, tẩn nó!" Chúc Ương lạnh nhạt , tiếp theo với họ: "Yên tâm, các tưởng thể thoát khỏi xiềng xích, từ đây trời cao mặc chim bay ? còn luyến tiếc cái cơ nghiệp lắm, , hàng năm đều sẽ về chia tiền."

 

 

Loading...