Nữ Hoàng La Hét - Chương 30
Cập nhật lúc: 2025-12-10 19:15:31
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chúc Ương cho rằng chuyện cũng do chính cô Thôi mà . Ở nhà, hai em trai quý t.ử gì nấy.
Bất cứ ngoài nào liếc mắt một cái cũng thể vấn đề, nhưng đó là vì họ ngoài cuộc. Còn chuyện gia đình, , từ nhỏ đến lớn ở trong cảnh đó, tầm mắt và nhận thức đều môi trường sống định hình.
Chuyện khác cảm thấy thể tin nổi, trong mắt trong cuộc là điều hết sức bình thường. Cái gọi là " thương giận" cũng từ đó mà thành.
Chúc Ương dám chắc, nếu cô Thôi dám về nhà, bố cô thừa sức trói cô gả cho xong chuyện, đó lóc kể lể rằng tất cả là vì cho cô. Chúc Ương lúc còn nghi ngờ gì về độ khốn nạn của Trò chơi nữa. Cô Thôi đáng thương vẫn thật sự cho rằng thể lý lẽ với đôi cha sẵn sàng bán con gái.
Chúc Ương lười phí lời với một tư tưởng "cống hiến vô điều kiện" tẩy não suốt hai mươi năm. Cô thừa chỉ suông thể nào cô tỉnh ngộ, dùng liều t.h.u.ố.c cực mạnh.
Thời gian của họ thật sự còn nhiều.
Vì thế Chúc Ương hỏi: "Vậy hai mươi vạn thì ?"
Cô Thôi nghiến răng: "Kệ xác hai mươi vạn, đứa nào gả thì gả, tiền đó một xu cũng cần."
Chúc Ương : "Ngược mới đúng, tại cần? Cô bây giờ gọi ngay thằng đó , đòi nó hai mươi vạn tiền thách cưới. Cái tiền bán cô , vì để cho bố và em trai cô hưởng, bằng tự giữ lấy."
Cô Thôi ngơ ngác cô, liền Chúc Ương : "Cô sẽ lời , lúc tin ?"
Cô Thôi im lặng vài phút, cuối cùng vẫn nghiến răng gật đầu: " tin!"
Chúc Ương hài lòng : "Nếu cô cảm thấy ít, còn thể thử đòi thêm. Với nhan sắc của cô bây giờ, thằng ngốc đó chắc chắn sẽ chịu chi."
Sau đó, cô Thôi thông qua bạn học xin điện thoại của gã họ Trương, gọi điện hẹn gặp mặt ở một quán bar.
Bên tự nhiên mừng như điên, liên tục đồng ý.
Đến quán bar, Chúc Ương và mấy gọi vài ly rượu xuống ghế dài ở bàn bên cạnh, còn cô Thôi thì một ở bàn của .
Ánh sáng trong quán bar mờ ảo, thêm đèn nháy khắp nơi nhiễu loạn tầm mắt. Chỉ cần họ kín đáo một chút, dù ngay bên cạnh cũng cần lo phát hiện.
Rất nhanh, gã tới. Nhìn thấy cô Thôi trang điểm lộng lẫy hôm nay, mắt sáng rực lên, theo thói quen sáp gần: "Hây! Viện Viện, trang điểm nhẹ nhàng thế ?"
"Đây mới là kiểu trang điểm của con gái nhà lành chứ, quả nhiên vẫn là để bố em khuyên thì hiệu quả hơn, thế là nghĩ thông suốt ?"
"Đàn bà mà, trời sinh là để gả cho đàn ông. Em xem lúc em ăn chơi trác táng như , thằng đàn ông nào chịu nổi vợ tương lai của như thế?"
"Còn cái con ở cùng phòng với em nữa, bớt qua với nó , loại đàng hoàng."
Gã càng lúc càng sáp gần, cô Thôi chịu đựng mùi hôi miệng ghê tởm của , miễn cưỡng : "Vậy hài lòng với em bây giờ ?"
"Hài lòng, hài lòng!" Xinh như ai mà hài lòng? Hắn , bao nhiêu thằng đàn ông bằng ánh mắt ghen tị.
Tuy trong lòng nghĩ lát nữa vẫn dạy dỗ cô , hẹn hò ở cái nơi đắn như quán bar , bảo sửa đổi, nhưng thể phủ nhận, lòng hư vinh của một thằng đàn ông thỏa mãn tột độ.
Cô Thôi trong mắt xẹt qua một tia khinh thường, ngay đó : "Nhà chịu chi hai mươi vạn, đủ thấy thành ý của , xem thật sự chỉ chơi đùa với em."
Gã lập tức chỉ trời thề thốt: "Anh lúc nào mà nghiêm túc với em? Anh ngay từ đầu quyết tâm cưới em ."
Cô Thôi nén cảm giác buồn nôn: "Vậy , đưa hai mươi vạn đó cho em."
"Hả?" Gã chút ngơ ngác, liền cô Thôi mất kiên nhẫn : "Anh ngốc , hai chúng mà kết hôn, nhà đưa hết tiền cho em trai em dùng, thế chúng cần sống ?"
"Tiền thách cưới đưa cho em, em tự giữ mang về gia đình nhỏ của chúng thiếu một xu, đây mới là tính toán lâu dài chứ. Anh đưa cho bố em, tin , đến lúc đó kết hôn nhà chỉ vớt vát mấy cái chăn bông thôi đấy."
Gã , đúng là lý thật. Vốn dĩ về nhà sống c.h.ế.t đòi bố qua cầu hôn chuẩn sẵn tâm lý ném tiền qua sông .
nếu thể mang về, ai chịu thiệt? Tiền nhà , dựa cái gì mà cho hai thằng nhóc hưởng ?
Vốn dĩ gả qua đây chính là nhà , trợ cấp nhà đẻ là thể nào. Mà thời đại , yêu đương tự do ai còn quan trọng chuyện tiền thách cưới?
Thế là gã đàn ông, với cái logic tiêu chuẩn kép lợi cho tỏ sai, gần như thuyết phục, nhưng vẫn sợ cô Thôi lừa tiền.
Cô Thôi thầm nghĩ quả nhiên đúng như lời Chúc tiểu thư , loại keo kiệt gian xảo còn hèn mạt đúng là cái lợi nào cũng chiếm, mà cái thiệt nào cũng chịu, kết cái hôn mà chỉ bỏ vài cọng lông.
Thế là cô : "Biết rõ gốc gác của còn sợ em lừa ? Chẳng lẽ vì hai mươi vạn của mà em bỏ cả trường đại học danh tiếng? Vứt cả tiền đồ? Người nhà cũng cần nữa?"
"Thế , chuyển khoản cho em, lịch sử giao dịch ngân hàng rõ ràng, nếu em đổi ý, cũng là đòi ."
"À! suy nghĩ nhanh lên, em mấy ngày nay nghĩ một đằng một nẻo, lỡ lát nữa em cảm thấy tiền đáng, thì đêm nay coi như chúng từng gặp."
Một màn xoa đấm, thêm chút áp lực gã đàn ông lập tức cảm thấy thời cơ thể bỏ lỡ, nghĩ cũng đúng, rõ gốc gác còn sợ cô chạy chắc? Chạy cũng truy về .
Thế là nghiến răng, móc điện thoại chuyển khoản cho cô Thôi.
Cô Thôi nhận thông báo chuyển khoản, lúc mới hài lòng . Gã đàn ông lúc ánh đèn ngắm mỹ nhân, vốn ngứa ngáy trong lòng, tự cho rằng tiền đưa, chính là của , dù sớm muộn gì cũng —
Thế là một tay sờ lên đùi cô Thôi: "Em xem, chúng bây giờ đều là một nhà , là đêm nay—"
"Đêm nay mà ngủ với heo nái !" Cô Thôi đột ngột lật mặt.
Gã còn kịp phản ứng, một bàn tay từ ghế dài túm sống dậy.
Sau đó hai lời lôi khỏi quán bar.
Bảo an bên ngoài thấy định hỏi, Lý Lập liền vẻ mặt hung thần ác sát: "Thằng khốn dám giở trò với em gái tao ngay mặt bọn tao ? Bọn tao luật, gây sự trong quán của mày . Chuyện bọn tao ngoài giải quyết."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nu-hoang-la-het/chuong-30.html.]
Bảo an thấy vẻ ngoài của Chúc Ương và cô Thôi, đúng là quấy rối cũng chẳng gì lạ. Chỉ cần gây sự ở chỗ , họ cũng liền mắt nhắm mắt mở cho qua.
Gã đàn ông vội giãy giụa la lên: "Không , bọn họ lừa , bọn họ hợp tác gài bẫy ."
Bị Lý Lập một quyền thúc bụng, tức khắc kêu tiếng nữa.
Mấy lôi thẳng gã về biệt thự, ném xuống đất. Gã còn định giãy giụa, một đôi mắt oán độc trừng trừng cô Thôi. giây tiếp theo đè xuống.
Cô Thôi mà hả giận, lúc cô chỉ hận thể cho gã c.h.ế.t, cô cảm thấy tên biến thái lẽ chỉ c.h.ế.t mới dây dưa khác nữa.
Ngay đó hỏi Chúc Ương: "Chị, tiền đòi , tiếp theo thế nào ạ?"
Chúc Ương : "Tiếp theo thể sẽ cô khó chịu, nhưng xong cô lẽ sẽ một cái mới về chuyện , cũng tiện cho cô tự đưa phán quyết cuối cùng. Cô chắc chắn ?"
Cô Thôi cái giọng điệu trịnh trọng, kỳ lạ của cô cho chút hoảng hốt, nhưng vẫn nghiến răng gật đầu.
"Tốt!" Chúc Ương , đó lệnh cho Lý Lập: "Đánh ngất nó ."
Lý Lập theo lời một quyền hạ gục gã, đó Chúc Ương túm lấy con d.a.o gọt hoa quả bàn , chút lưu tình rạch một nhát lên mặt gã đàn ông.
Máu tươi tức khắc chảy , cô để bên mặt thương úp xuống , lập tức đầu gã đàn ông tụ một vũng máu.
Thoạt , đối phương bất tỉnh nhân sự ngã đất, đầu còn chảy nhiều m.á.u như , thật giống như c.h.ế.t .
Chúc Ương bảo cô Thôi chụp một tấm ảnh cho gã, cô Thôi rõ nội tình nhưng vẫn theo.
Sau đó liền cô lệnh: "Gửi cho bố cô , đó với họ tiền cô nhận , chỉ là gã đưa tiền động tay động chân, cô nhất thời cẩn thận, đ.â.m c.h.ế.t , hỏi họ bây giờ ."
Cô Thôi mà kinh hồn bạt vía, cô hiểu tại như . Mặc dù bố thiên vị em trai thế nào, cô dù cũng là con gái của họ. Ngày thường phân chia đều là một chuyện, nhưng đến chuyện liên quan đến mạng thế , họ vẫn sẽ về phía cô chứ?
trong lòng cô nhịn mà nảy sinh một nghi ngờ, cái nghi ngờ cô đối với cách hoang đường chút nóng lòng thử.
Thế là cô run rẩy đưa tay, gửi tấm ảnh , đồng thời ở trau chuốt lời của Chúc Ương gửi .
Thời gian đúng là giờ cơm tối, bây giờ điện thoại di động ở nông thôn cũng phổ biến, lúc cô kiếm khoản tiền đầu tiên mua cho bố và em trai mỗi một chiếc.
Bọn em trai bây giờ dùng Iphone đời mới nhất, bố cũng đổi sang màn hình lớn hơn, là để tiện xem video, còn cô vẫn đang dùng một chiếc điện thoại Redmi mua từ hai năm .
Bây giờ giờ cơm tối bố đều ăn xem phim điện thoại, cho nên gửi tin nhắn chắc chắn sẽ nhanh nhận .
Cô Thôi từ lúc gửi tin nhắn , lòng như trống đánh, đủ ý nghĩ trong đầu xung đột ngừng.
Theo thời gian trôi qua, lòng cô càng lúc càng lo âu, càng lúc càng hoài nghi, đồng thời dùng đủ lý do để an ủi , bố thể nào mặc kệ cô.
Sau đó, qua bao lâu, điện thoại cuối cùng cũng phản ứng, là một cuộc gọi trực tiếp, hiển thị đúng là của cô.
Cô Thôi mặt vui mừng, thở phào nhẹ nhõm, vội nhận điện thoại, còn kịp lên tiếng, tiếng c.h.ử.i ầm ĩ, nôn nóng của cô bên cho ngây .
"Con ranh c.h.ế.t tiệt mày c.h.ế.t ? Nếu sắp kết hôn thì để sờ hai cái thì ? Đàn bà sớm muộn gì cũng qua cái ải , qua đàn ông mật mà đ.â.m cả. Mày đây là đang chặt đứt đường sống của hai thằng em mày đấy. Người chúng nó một bà chị g.i.ế.c , ai chịu gả nhà nữa?"
"Tao thiếu mày ăn thiếu mày uống mà nuôi mày lớn thế , mày đến đòi nợ tao chắc?" Bên đ.ấ.m n.g.ự.c dậm chân lớn.
Qua một lúc lâu mới : "Không mày nó đưa tiền cho mày ? Mày bây giờ chuyển tiền qua đây ngay, đó trốn thật xa đừng liên lạc với nhà nữa. Chuyện tiền nong mày đừng nhắc đến, bố mày tuổi đều lớn, mày thể vì chuyện mà hủy hoại hai thằng em mày ."
Mặt cô Thôi sớm c.h.ế.t lặng, nước mắt cạn từ bao giờ, chỉ còn hai vệt khô khốc.
Cô vẫn luôn cảm thấy hiếu thuận, thể , tiên cho nhà yên tâm. Tuy khổ mệt, nhưng đó cũng là niềm kiêu hãnh của cô.
Không từng bất bình, khó chịu, nhưng đó là nhất, vạn sự thể nào cân đo đong đếm?
Mặc dù chuyện tiền thách cưới , cô phần lớn chỉ cho là bố phong kiến, hồ đồ, thiển cận ngu , cho rằng họ chỉ là quan niệm hôn nhân cổ hủ trói buộc.
cho đến lúc , khi lựa chọn sinh t.ử bày mặt, cô mới cảm thấy cuộc đời thật nực .
Cho dù bố cô chỉ bảo cô mang tiền bỏ trốn, đừng liên lạc với nhà nữa, cô cũng sẽ tuyệt vọng như . Để tiền , đó cô, một kẻ g.i.ế.c , đuổi thật xa.
Từ đây thể quang minh chính đại sống ánh mặt trời, một phụ nữ sẽ trải qua cuộc đời như thế nào?
Cô Thôi mặt lộ một biểu cảm như như , bả vai cô run lên vài cái, đó với : "Được, con hủy hoại hai em, hủy hoại cái nhà , từ nay về cứ sống cho . Con cầm tiền của con, tự trốn ."
"Mày cái gì, con ranh c.h.ế.t tiệt ? Em mày học kỳ còn đóng học phí đấy!"
"Dù tổng điểm thi cũng quá hai trăm, một lũ vô dụng, còn cần học nữa ?" Cô Thôi khinh khỉnh : "Hai đứa nó , tiền thì cũng thành đồ bỏ , còn lười biếng, chỉ mát ăn bát vàng. Bố , hai lúc nào cũng già , chỉ thể dựa con, nhưng bây giờ con còn đáng tin nữa. Cả đời còn dài, cứ kéo theo hai cục nợ mà hai tự tay nuôi thành phế vật, từ từ mà hưởng thụ nhé!"
Nói xong liền cúp điện thoại.
Sau đó cô yên sô pha một lúc lâu, những xung quanh, : "Thật lúc nhỏ ở quê em chuyện như nhiều."
"Con gái nghiệp cấp hai, cấp ba gả cho ba mươi mấy tuổi, chỉ vì để trai, em trai trong nhà thể học, thể xây nhà. Cho nên em liều mạng học, thành nữ sinh viên duy nhất trong làng thi đỗ đại học. Thật năm lớp mười hai nhiều bà mối đến nhà em ."
"Sau em mặc kệ sự phản đối, bảo đảm tự lo học phí, còn chu cấp cho em trai đại học. Em cứ tưởng thoát khỏi cái vòng luẩn quẩn đó, nhưng thật . Nực là chính em cũng phát hiện và những cô gái sớm gả cho gì khác biệt."
Nói xong cô cầm lấy con d.a.o gọt hoa quả mà Chúc Ương dùng để rạch vết thương, đến mặt gã đàn ông—
"Thứ c.h.ế.t, sẽ còn tiếp tục dây dưa em. Sau đó bố em em lừa họ, tiền tay em, đến trường em ầm ĩ lên cũng là thể. Cả đời em cách nào thoát khỏi sự dây dưa của họ."