Nữ Hoàng La Hét - Chương 430

Cập nhật lúc: 2025-12-10 19:29:23
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

trông dáng dấp tiên phong đạo cốt, nhiễm bụi trần, tuấn tú như tiên giáng thế, đúng kiểu chỉ mặt thôi cũng đủ hớp hồn khác.

Nhất là trong những sự kiện trường hợp liên quan đến giới huyền môn.

Nói cũng hổ, Chúc Ương từng cái vẻ ngoài của lừa cho một vố.

Ấy thế mà gã liên tục những hành động nhát như cáy, trái ngược với phận và thực lực của .

Nói là sợ thì cũng hẳn, thường chỉ cần duỗi một ngón tay là thể đè c.h.ế.t cả một đống quỷ, những lúc mấu chốt đáng tin cậy lạ thường.

Một đại lão thứ thiệt, dù tâm lý yếu đến , ít nhất cũng tỏ cứng cỏi chứ.

thì . Theo lời Chúc Ương từng hỏi, gã còn gân cổ lên cãi: "Tao sợ , chỉ là thấy ghê thôi."

"Nhìn bao nhiêu cũng quen , mắt cứ thấy là phản xạ, tao cũng đành chịu chứ ."

Tóm , gã cứ như một tên dở cố tình tấu hài, nhưng những quen đều hề diễn, mà là sợ thật.

Hơn nữa, nếu Chúc Ương Trò chơi thiên vị, vận may ngút trời, thì về khoản , Tạ Dịch còn hơn cả nàng.

Theo lời Lộ Hưu Từ và Khúc Hách, họ quen từ sân chơi trung cấp, lúc đó từng đụng một nhiệm vụ cực kỳ hung hiểm.

Cuối cùng, hai lão quái vật võ lực bá đạo, mưu kế thâm sâu đều thừa nhận, mấu chốt để bình an vượt qua màn chơi chính là vận may của gã .

Vì thế, cảm nhận của Chúc Ương về cứ liên tục nhảy qua nhảy giữa khinh bỉ và bội phục, đương nhiên phần lớn khác cũng .

Ví dụ như lúc , Chúc Ương , vẻ mặt hề che giấu sự khinh thường, thậm chí còn chút hối hận vì chào hỏi.

Quả nhiên, Tạ Dịch thấy một giọng quen thuộc gọi thẳng tên , ngẩng đầu lên...

Ối chà! Đây , một cao thủ chuyên trị ma quỷ.

Hắn vội vàng bám lấy Chúc Ương: "Chị đại, cầu che chở, màn trông cậy chị hết."

Chúc Ương gỡ từng ngón tay khỏi cánh tay : "Còn hổ đấy? Một thằng cấp 99 chuyện với đứa cấp 70 như tao ?"

"Đâu !" Tạ Dịch vội : "Lúc tao bảo mày thiên phú hơn , tương lai xán lạn mà. Con nữ quỷ âm u đó, mày chọc cho tức c.h.ế.t tươi luôn, chẳng ứng nghiệm lời tao ?"

"Tao cần , dù màn hai đứa một đội." Hắn vội vàng thêm: "Mày nghĩ giao tình của hai đứa xem, bỏ tao mày thấy áy náy ?"

Chúc Ương như : "Ừ hử! Giao tình gì cơ? Tao thì chỉ nhớ như in cái vụ mày bán cho tao vài món đồ bỏ với giá trời thôi."

Tạ Dịch tức khắc hổ: "Thì, thì lúc đó nhận quen mà. Với , mấy thứ đó đối với mày là đồ bỏ , chứ với thường mà đụng tà ma thì hữu dụng thật sự."

"Thị trường nó thế, mày cũng thể tao c.h.é.m quen , đúng ?"

"Ồ, nhận quen? Mày sợ quên mất là do ba tao giới thiệu mày cho tao ?" Chúc Ương nhướng mày.

Tạ Dịch mặt mày ngượng ngùng, vội vàng đ.á.n.h trống lảng: "Mày xem cái nhà , âm u tà môn thật... Ủa? Sao trông quen thế nhỉ?"

Vốn chỉ định sang chuyện khác, vẻ mặt Tạ Dịch bỗng hiện lên một tia kinh ngạc, trở nên nghiêm túc.

"Sao ?" Chúc Ương hỏi.

"Đây... hình như là nhà tao." Tạ Dịch .

Chuyến tổng cộng bốn chơi, ba nam một nữ, lúc họ mở mắt thì đang trong nhà chính.

Đây là cách gọi ở quê, nhà chính của một căn nhà ngói ở nông thôn tương đương với phòng khách, nhưng cách bài trí thì chú trọng như nhà ở thành phố.

Thường thì chỉ một cái bàn vuông, mỗi cạnh bàn kê một chiếc ghế dài hai .

Các góc tường thì chất đống nông cụ và đồ lặt vặt thường dùng, ti vi thường đặt ở nhà chính, nên chung vẻ trống trải và lộn xộn.

Căn nhà họ đang ở cũng gì khác biệt, bàn còn đặt một mâm cơm ăn xong, đậy bằng một cái rá để tránh lũ mèo hoang trong làng ăn vụng.

Lúc là hoàng hôn, thời khắc ma quỷ lộng hành, ánh chiều tà đỏ như m.á.u chiếu , khiến gian nhà chính vốn nên rộng rãi sáng sủa nhuốm một màu huyết sắc.

Trông điềm âm u, cho nên ngay từ đầu, những chơi kinh nghiệm dày dạn như họ đoán tám chín phần mười thể loại của phó bản .

Chỉ là câu của Tạ Dịch khiến bất ngờ.

Hai chơi còn trạc ba mươi mấy tuổi, giống những chơi mới lên sân chơi cao cấp trong thế giới ABO , rõ ràng họ kinh nghiệm ở đây.

Tuy Tạ Dịch , đoán phó bản thể sẽ khá tà môn và khó nhằn, nhưng thái độ của họ vẫn thong dong.

Một tên Ngô Kiến Quân, tên , trông bình thường, hệt như một nhân viên văn phòng trung niên mỗi sáng vội vã bắt xe buýt .

Người còn tên Chu Long, khí chất chút tà khí và côn đồ, giống chơi bình thường.

Cảm giác mà mang cho Chúc Ương chút giống đám chơi "cày vàng" mà nàng từng gặp.

chơi cày vàng Trò chơi ghét bỏ, một khi gây chuyện quá mức, thậm chí sẽ thiết kế để thanh trừng. Đừng là sân chơi cao cấp, thể sống sót qua sân chơi trung cấp là bản lĩnh lắm .

Nàng liếc Tạ Dịch, Tạ Dịch như hiểu ý nàng, liền gật đầu một cái.

Điều Chúc Ương cảnh giác hơn hẳn, một kẻ Trò chơi ghét bỏ mà thể lên đến sân chơi cao cấp, xem năng lực hề nhỏ.

đối phương hiển nhiên cũng đủ thông minh, rõ ràng loại ngu ngốc lỗ mãng mà nàng từng gặp.

Cũng , trở thành chơi cao cấp, ở ngoài đời thật gần như thể nấy, tiền tài quyền thế chỉ cần trong phạm vi thao tác, thứ nào mà chẳng như lấy đồ trong túi?

Người tầm sâu xa tự nhiên chỗ hơn , lẽ nếu xung đột lợi ích lớn, cũng sẽ gây sự.

Cho nên Chúc Ương cảnh giác thì cảnh giác, nhưng cũng cho rằng đối phương sẽ phạm sai lầm ngớ ngẩn, tin rằng việc chung đụng cũng sẽ quá khó khăn.

Sau khi bốn tự giới thiệu quen, Ngô Kiến Quân hỏi: "Anh Tạ, đây là nhà ý gì? Chẳng lẽ bối cảnh phó bản chép trực tiếp từ một nơi quen thuộc của chơi ngoài đời thật ?"

Vậy tại trong bốn chơi cố tình là Tạ Dịch? Hay là khả năng mỗi đều sẽ một vòng như ?

Hai chơi còn đoán theo hướng .

Tạ Dịch cũng che giấu: "Nói đúng thì đây là nhà cũ ở quê của , từng ở mấy năm. Sau chuyển nhà, ông bà trong nhà chịu theo, đây trông nom, nên mỗi năm nghỉ đông nghỉ hè về ở một thời gian."

Nói dậy sờ sờ góc bàn chút gập ghềnh, cái bàn vuông đó trông tuổi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nu-hoang-la-het/chuong-430.html.]

Các cạnh bàn cũng sứt mẻ ít, nhưng vì lau chùi, sử dụng hằng ngày nên đường cong mòn nhẵn, mặt bàn một lớp bóng dầu.

"Gần năm năm thấy nó, chỗ vẫn là do mẻ ." Hắn chỉ chỗ lõm.

Chúc Ương : "Vậy đầu mày cũng cứng thật đấy."

Lại hỏi: "Sao nào? Ông bà mất nên về nữa ?"

Tạ Dịch lườm nàng một cái: "Đi , ông bà nội vẫn sống khỏe re, là lúc nghiệp đại học thì quê giải tỏa đền bù."

Hắn giơ tay hiệu một con với Chúc Ương: "Đền bù ngần đấy."

Chúc Ương trợn trắng mắt, chẳng thèm để ý đến , gã chỉ lẩm bẩm: "Đại tiểu thư như mày đương nhiên thèm để mắt đến chút tiền , nhưng tao gì cũng coi như là thế hệ thứ hai nhờ giải tỏa mà phất lên đấy."

"Thôi thôi! Bớt cái kiểu chuyện keo kiệt chẳng hợp với cái mặt của mày ."

Đang lẩm bẩm, lúc từ bên ngoài một ông lão bước , tay cầm tẩu thuốc, nhiệt tình với họ: "Thằng Dịch, sắp mâm còn ở đây? Đi , ăn cơm."

Tạ Dịch thấy ông lão, nghĩ một lúc lâu mới nhận : "Ông Ba?"

"Ai! Sao ngẩn thế? Ở trong thành mấy ngày mà nhận quen ? Nhanh lên, thôi, đừng để đợi lâu."

Nói ông lão xoay dẫn đường, thấy mấy đều theo kịp mới thúc giục nữa.

Tạ Dịch lén với Chúc Ương: "Ông Ba mất lúc học lớp sáu ."

Chúc Ương gật đầu, kỳ quái hỏi: "Sao lúc mày sợ?"

Tạ Dịch khó hiểu: "Tao sợ gì? Ông lúc trông giống quỷ , xem kìa, đất vẫn bóng."

Lời dứt, liền thấy ông Ba phía đầu , nhếch miệng : "Thì thầm cái gì đấy?"

Mặt ông lão nhăn nheo khô nứt như vỏ quýt, tuổi cao nên răng cũng , vì quanh năm hút t.h.u.ố.c lào, thói quen vệ sinh răng miệng , nên một hàm răng sâu vàng đen, mở miệng còn kèm theo một mùi khói và mùi hôi miệng hỗn hợp khó ngửi.

Vừa rõ, lúc nhếch miệng , lưng về phía mặt trời lặn đỏ như máu, ông lão vốn giản dị gần gũi đột nhiên thêm một vẻ quỷ dị khó tả.

Tạ Dịch lập tức sợ co rúm , ôm lấy cánh tay Chúc Ương, miệng mím chặt, dám mạnh miệng nữa.

Ông Ba hứng chuyện, thấy Tạ Dịch bám lấy một cô gái, liền hì hì hỏi: "Lúc nãy kịp hỏi mày, mày chỉ về chơi mấy ngày, đây là yêu của mày ?"

Tạ Dịch thầm nghĩ nào dám cạy góc tường nhà Lộ Hưu Từ, đến cả Trò chơi còn chẳng cạy nổi nữa là.

Vì thế vội vàng : "Không , , là yêu của em ."

Thấy ông Ba về phía hai chơi phía , giải thích: "Không họ, bận, đến ."

Ông Ba liền nhíu mày, thằng nhóc Tạ Dịch bám lấy cô gái nhà , mà cô gái cũng chẳng hề ngại ngùng. Nếu yêu, bản yêu mà còn lôi lôi kéo kéo với trai khác.

Trong lúc nhất thời, ông ưa Chúc Ương, nhưng cũng thẳng mặt, chỉ lắc đầu: "Người trẻ tuổi bây giờ thật là..."

Chúc Ương cái bộ dạng nhát gan của Tạ Dịch mà chỉ ấn xuống đất cho tự nảy mầm.

Nàng hỏi Tạ Dịch: "Mấy phó bản ma quỷ đây mày cũng bám buông như ?"

Tạ Dịch hổ : "Chủ yếu bám gái thôi, trai thì tao thèm."

"Thì... đây mặt mũi cũng mà."

"Ừ đúng, vốn đang mong một cao to trai cho mượn bờ vai vững chắc, ngờ chính là bờ vai vững chắc. Tấm tắc! Trái tim thiếu nữ tan nát của các cô gái."

Tạ Dịch cho là nhục mà còn lấy vinh: "Đó là đương nhiên, cuối cùng đều coi tao là bạn nhất, tao là bạn của chị em phụ nữ, còn định giới thiệu yêu cho tao nữa đấy."

"Vậy mày hỏi định giới thiệu cho mày là trai gái ?" Chúc Ương lạnh lùng .

Tạ Dịch cứng , dám màu mặt chị đại thấu sự, ngầm thừa nhận sự thật là các cô gái coi một đại lão gia như là bạn đồng tính.

Chúc Ương lười đôi co với gã , đột nhiên với ông lão phía : "Ông Ba, Tạ Dịch năm nay bao nhiêu tuổi ạ?"

Đừng Tạ Dịch, hai chơi còn cũng giật .

Vừa Tạ Dịch nhỏ với Chúc Ương là ông Ba mất lúc còn lên cấp hai, với thính lực của họ chắc chắn rõ ràng.

Lúc ông lão qua đời, Tạ Dịch vẫn là một học sinh tiểu học. Lúc thấy trưởng thành, vẻ gì là ngạc nhiên, tự nhiên vô cùng, đây đương nhiên là một điểm kỳ quái.

họ đều ngầm thừa nhận sự tồn tại quỷ dị của ông lão, chuyện ma quỷ thể mong chờ cái gì cũng hợp logic.

Lại ngờ Chúc Ương trực tiếp hỏi . Không họ ở đây vấn đề, mà là cảm thấy, một rõ ràng quỷ dị, một thiết lập rõ ràng quỷ dị, cần thiết hỏi ?

Ông lão phía , đầu : "Bao nhiêu tuổi? Mấy hôm chẳng mới cỗ ? Nghe thi đỗ trường chuyên của thành phố, thằng Dịch tiền đồ xán lạn lắm đây."

Câu trả lời của ông lão các chơi giật , liền Chúc Ương hỏi: "Vậy ông xem nó giống một đứa trẻ thi đỗ trường chuyên ?"

Còn là đang đùa hỏi vòng vo, chút thoải mái mà : "Một đứa trẻ mười một, mười hai tuổi mà mày yêu ?"

Vẻ mặt ông Ba hiện lên một trận mê mang: "Ồ ồ, đúng! Đã lớn cả , thằng Dịch nên cưới vợ ."

Nói xong còn liếc Chúc Ương một cái, ý nên cưới loại phụ nữ .

Chúc Ương chịu bỏ qua: "Hửm? Chẳng mấy hôm mới cỗ ? Nó mới nghiệp tiểu học mà."

"Tiểu học..." Vẻ mặt ông Ba chút hỗn loạn, đó chắc chắn : " đúng, nhớ nhầm ngày , hôm đó uống nhiều mấy chén, về còn nôn , bà Ba nhà cằn nhằn mãi."

"Bà Ba của vẫn còn sống." Tạ Dịch với Chúc Ương.

Chúc Ương liền hỏi thẳng: "Vậy bà Ba ạ? Ăn cơm gọi bà? Hay là ở đằng giúp một tay ?"

Ông Ba nghĩ nghĩ, đó sắc mặt hoảng sợ biến đổi: "Vợ ? Vợ ở đây, vợ ở cùng ?"

Nói cất bước chạy như điên, điên điên khùng khùng chạy mất.

Tạ Dịch chút nỡ, nhưng rốt cuộc Chúc Ương nắm một đầu mối hề thu hút sự chú ý mà lôi , phơi bày chỗ quỷ dị trong thiết lập của phó bản .

Điều Tạ Dịch và hai chơi còn khỏi đ.á.n.h giá cao trò chơi hơn, đồng thời càng sự nhạy bén của Chúc Ương bằng con mắt khác.

 

 

Loading...