Nữ Hoàng La Hét - Chương 495
Cập nhật lúc: 2025-12-10 19:33:53
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
câu chuyện năm xưa chỉ đơn giản , mà còn ẩn chứa nhiều uẩn khúc.
Lúc rời khỏi mộ chính, Chúc lão thái gia dặn dặn con trai, chỉ lấy của cải, tuyệt đối đụng những thứ khác.
Chúc lão gia thấy t.h.i t.h.ể trong quan tài đang cầm một viên hạt châu, mắt ông tức khắc dính chặt đó. Cãi lời cha dặn, ông lén lút lấy trộm viên hạt châu.
Ngay đó, cổ mộ liền biến động. Lúc hai cha con chạy ngoài, họ đám vệ sĩ canh mộ tấn công.
Những vệ sĩ đó vốn chỉ là đồ bồi táng, nhưng mấy trăm, thậm chí cả ngàn năm trôi qua, chúng vẫn thể vác cái thể mục rữa của lên để bảo vệ chủ nhân.
Đồ bồi táng như , đủ thấy chủ nhân ngôi mộ cổ lợi hại đến mức nào.
Cũng là do hai cha con đáng phát tài. Nếu là ngày thường, chủ nhân ngôi mộ cổ chỉ cần một ngón tay là thể nghiền nát họ như con kiến. vì thời gian đó khá đặc thù, đúng lúc sáu mươi năm một , tu vi của đối phương sẽ suy yếu trong một chu kỳ.
Thế mà thật sự để họ chạy thoát .
họ cũng mang theo lời nguyền của cương thi trong cổ mộ về nhà. Lời nguyền giáng xuống gia đình, đại tiểu thư nhà họ Chúc liền đổ bệnh nặng một trận, t.h.u.ố.c thang châm cứu đều vô dụng.
Thế là hai cha con mang con gái đến tìm Anh Thúc, Anh Thúc cũng trách họ rước họa .
Yêu ma như , tu vi đến mức đó mà còn xuất thế, mưu đồ chắc chắn nhỏ, nếu để nó lớn mạnh, e rằng thiên hạ sẽ đại loạn.
Mà viên hạt châu Chúc lão gia trộm , hiển nhiên chính là vật trung gian để tu hành, thể bỏ qua?
Không chừng qua chu kỳ , công lực trở về, việc đầu tiên chính là tìm đến tận cửa đoạt hạt châu.
Đại tiểu thư sở dĩ bệnh nặng, cũng là vì Chúc lão gia yêu thương con gái, những thứ khác đều mang đổi lấy tiền, duy chỉ viên hạt châu ông cảm thấy duyên với con gái, nên đeo lên nó.
Lời nguyền cũng vì thế mà ứng nghiệm lên đại tiểu thư.
Anh Thúc cùng Chúc lão gia và cha ông cổ mộ, thừa dịp chủ nhân cổ mộ pháp lực suy yếu mà phong ấn nó .
nhà họ Chúc lúc đó cũng dính lời nguyền, đối phương nguyền rủa nhà ông khi c.h.ế.t nhất định sẽ biến thành cương thi.
Vốn dĩ chuyện qua nhiều năm, Chúc lão gia và cũng quên, nhưng mấy năm Chúc lão thái gia qua đời, lời nguyền năm xưa ứng nghiệm.
Còn về việc tại đại tiểu thư đưa nước ngoài, cũng là vì viên hạt châu .
Chủ nhân cổ mộ phong ấn, quyền sở hữu viên hạt châu liền tự động thuộc về đại tiểu thư lúc đó.
Xong việc thể lấy , một khi lấy là đại tiểu thư đổ bệnh.
Anh Thúc phỏng đoán, vì Chúc lão gia tùy tiện tặng quà cho con gái, nên trời xui đất khiến thế nào, đại tiểu thư và con cương thi trở thành hai thái cực đối lập.
Người mạnh thì yếu, yếu thì mạnh.
Khoảng cách vật lý càng xa, đại tiểu thư quấy nhiễu càng ít, thế nên mới đưa nàng nước ngoài.
Bởi vì viên hạt châu vốn là vật trung gian tu hành, cho nên lúc Chúc Ương tự nhận ở nước ngoài tu một bản lĩnh, còn vượt xa trình độ của cùng tuổi, Anh Thúc và Chúc lão gia mới thấy kỳ lạ.
Bởi vì trong mắt họ, nếu đại tiểu thư thiên phú , viên hạt châu trong , thì đây là chuyện đương nhiên.
Bây giờ tang sự của Chúc lão thái gia gây nhiều chuyện rắc rối như , chứng tỏ đối phương thoát khỏi phong ấn của Anh Thúc.
Mà khi thoát , dùng đầu gối cũng nghĩ , mục đích tiếp theo của đối phương chính là tìm nhà họ Chúc báo thù và đoạt hạt châu.
Chúc Ương liếc chiếc vòng cổ tay , vòng một mặt bạc chạm rỗng, bên trong một viên hạt châu, hơn nữa kích cỡ vòng tay khít với cổ tay của Chúc Ương, thế mà tháo .
Hóa bên trong là một thứ quan trọng như .
Chúc lão gia xong liền chút sợ hãi: "Anh Thúc, con gái lớn thế , còn một bản lĩnh, chắc cần đến hạt châu nữa ."
"Đến lúc đó chúng cả nhà dọn thật xa, nó tìm ? Hay ném hạt châu trả cho nó?"
"Ngài cũng thấy bản lĩnh của đối phương đấy, nhà già trẻ lớn bé nhiều như , thật sự chịu nổi giày vò nữa ."
Chủ yếu là cảnh tượng trời đất biến sắc quá mức khủng bố. Phải lúc còn trẻ, Chúc lão gia lẽ còn cái gan liều mạng bất chấp tất cả.
bây giờ ông là một phú hộ trong thành, con cái đầy đàn, phú quý nửa đời , tự nhiên thể nào t.ử chiến đến cùng như .
ông dứt lời, Chúc Ương chịu.
"Trả cái gì mà trả? Đồ cướp bằng bản lĩnh, tại trả?"
Ủa, câu quen tai thế nhỉ? Cảm giác như mới cách đây lâu?
Nếu Chúc lão gia và , Chúc Ương thế mà hề ý thức sự bất thường của viên hạt châu .
cũng thể trách nàng, một cách nghiêm khắc thì nàng cũng tu đạo, đối với việc phân chia linh lực thể nào quá tinh tế .
Hơn nữa thứ theo giả thiết ở bên đại tiểu thư nhiều năm, khí tức sớm hòa một, mà bây giờ vị đại tiểu thư chính là nàng.
là trong nhà tỏ, ngoài ngõ tường, thứ gì càng ở càng khó phát hiện, Chúc Ương thế mà bỏ qua như .
Mãi đến lúc Chúc lão gia và Anh Thúc nhắc nhở, nàng mới mạnh mẽ gỡ viên hạt châu từ vòng tay xuống, bóp nát mặt bạc chạm rỗng, lấy một viên bảo châu nhỏ hơn viên bi một chút, trong suốt một tạp chất.
Lúc nàng mới thật sự phát hiện sự phi phàm của thứ .
Cũng bản nó ẩn chứa sức mạnh cường đại, thực tế khí tức của nó trong suốt thuần túy hề nổi bật.
Nếu cũng đến mức Chúc Ương bỏ qua, nhưng khi thật sự cầm nó trong tay, cẩn thận cảm nhận, thể cảm nhận linh lực trong cơ thể hấp thu và tuần càng thêm uyển chuyển, nhẹ nhàng, lưu loát.
Ngày thường lẽ cảm nhận rõ ràng, nhưng Chúc Ương thử điều động linh lực, hiệu quả tức thì như dựng sào thấy bóng. Viên hạt châu giống như một cái máy hút lọc khí.
Nó hấp thu càng nhiều linh khí của trời đất vạn vật, tự động lọc để chủ nhân sử dụng. Có một bảo bối tu hành sắc bén như , dù là kẻ tài trí bình thường, chỉ cần cho mười mấy năm thời gian cũng thể luyện thành một tu vi.
Huống chi "đại tiểu thư" trong mắt Anh Thúc và là một cô gái thiên tư thông minh, nếu cũng thể nào hạt châu cận. Vì thế, biểu hiện của nàng, hai họ liền tự tìm lời giải thích hợp lý.
Phải Chúc Ương hiện tại mạnh, nhưng lợi ích mà viên hạt châu thể mang vẫn là mắt thường thể thấy .
Cho nên nàng lập tức ý thức đây là một món đồ hiếm .
Thế nên lúc Chúc lão gia ý định trả , nàng là đầu tiên phản đối.
Đừng thứ nàng mắt, dù vứt như giày rách, nếu khác cứ đối đầu, chốn chốn hãm hại để cướp , nàng cũng thà ném chứ cho.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nu-hoang-la-het/chuong-495.html.]
Chúc lão gia chút sốt ruột: "Con gái ngoan, Thi Vương rõ ràng là nhắm viên hạt châu , con mang nó , chẳng là đang dẫn nó đến mặt con ?"
"Nghe lời , thứ đồ , chúng tìm một nơi kín đáo ném , để Thi Vương từ từ mà tìm. Tranh thủ thời gian chúng cả nhà di dời, dọn khỏi tỉnh, dọn khỏi thủ đô là ."
"Viên hạt châu tìm , ba cũng tin thứ đó thể vượt biển tìm tới."
Chúc Ương : "Ba, bây giờ là vấn đề chỉ lo cho nữa. Chúng thì thể luôn, nhưng con cương thi mắt thấy sắp lớn mạnh, nếu hạt châu trở tay nó, để nó tu thành một con ma vật ai trị nổi, thì đừng là quê nhà chúng , ngay cả cả thành phố, thậm chí cả đất nước đều sẽ lầm than."
"Đều là bà con làng xóm, con thể trốn, ba bảo họ trốn ? Đến lúc đó chỉ sợ cả cái trấn đều gặp họa."
Chúc lão gia tuy nhiều năm trở về, nhưng tư tưởng lá rụng về cội trong xương cốt ông vẫn thể dứt bỏ mảnh đất .
Anh Thúc một bên cũng : "Chúc tiểu thư đúng, trốn tránh chỉ là nhất thời, chỉ cần Thi Vương phong ấn, luôn ngày nó ngoài họa loạn nhân gian."
"Chúng rõ nguyên do mà ngăn cản, đến lúc đó gây tai nạn, chính là trách nhiệm của chúng ."
Chúc Ương liền khuyên ông: "Anh Thúc, ngài cũng cần tự trách, một ngài thể rốt cuộc cũng hạn."
"Lúc đó còn trông chừng ba con và ông nội con, vội vàng phong ấn nên mười mấy năm lỏng cũng là chuyện cách nào."
"Lần chúng lấy sĩ khí, nhất định con cương thi vĩnh viễn ngày thấy ánh mặt trời."
Anh Thúc vô cùng vui mừng, đây mới là khí phách và ý thức trách nhiệm của trong giới Huyền môn. Chúc tiểu thư một cô gái trẻ tuổi, thế mà ngộ tính cao hơn hai tên đồ của ông nhiều.
Ông : "Được, Chúc tiểu thư tương trợ, tin rằng nhất định thể vĩnh viễn phong ấn Thi Vương ."
Lại Chúc Ương khó hiểu : "Hả? Tại phong ấn? Ngồi tù gì cũng ngày mãn hạn thả hoặc vượt ngục thành công, mặc kệ xác suất nhỏ đến , chỉ cần tồn tại là khả năng xảy ."
"Tại chúng cho con cương thi một cơ hội như ? Cương thi chẳng hưởng nhân quyền."
Nói nàng đưa ngón cái xẹt qua cổ, vẻ mặt đầy sát khí với Anh Thúc: "G.i.ế.c nó!"
Anh Thúc nghẹn lời, ông đương nhiên nếu thể một g.i.ế.c c.h.ế.t ma vật, vĩnh viễn trừ hậu hoạn là nhất.
Chỉ là ông cảm thấy lúc cần phổ cập cho Chúc tiểu thư một chút về cấp bậc sinh tồn của cương thi, cùng với quy tắc cấp bậc càng cao càng thể sức phá hủy.
Thế là Chúc lão gia và một bên đem lão thái gia đốt thành tro an táng, một bên Anh Thúc phổ cập kiến thức về cương thi cho Chúc Ương.
Khác với những gì Đại Bảo và Nhị Bảo, hai kẻ còn học đến nơi đến chốn khả năng biểu đạt đáng lo ngại, .
Lời của Anh Thúc trật tự rõ ràng, mặt chu đáo, nhưng mà, Chúc Ương vẫn cứ hiểu.
, chính là hiểu!
Chúc Ương tự nhận chỉ thông minh của vấn đề, thì chắc chắn là vấn đề của Anh Thúc.
Bởi vì trong đó trộn lẫn vô thuật ngữ và thường thức của giới Huyền môn, Chúc Ương vì c.h.é.m gió tự nhận là trong giới, chẳng qua là nửa đường xuất gia ở nước ngoài.
để hợp lý hóa cái cớ cương thi tồn tại, nàng nhiều sách vở, đối với những mánh khóe của giới Huyền môn trong nước cũng một chút.
Không trải qua giáo d.ụ.c hệ thống, nhưng nàng một bản lĩnh, lúc thực hành thế nào cũng thể lấp l.i.ế.m qua .
đến phần lý thuyết, những kiến thức sâu xa mà Anh Thúc giảng đều mặc định rằng nàng nền tảng và kiến thức nhất định.
Nào Chúc Ương thật chẳng hiểu gì cả, trong đầu là dấu chấm hỏi.
nàng vì lộ tẩy thể căng da đầu hiểu giả vờ hiểu, thế là hai ông gà bà vịt nửa ngày, Anh Thúc cho rằng nàng hiểu.
Chúc Ương đành kết hợp những gì với phỏng đoán của , cũng miễn cưỡng hiểu thông tin quan trọng nhất mà Anh Thúc truyền đạt.
Đó là nếu thật sự là con Thi Vương năm xưa, mức độ cường hãn của thể nó, chỉ sợ dù đặt ngay mặt để họ mặc sức c.h.é.m g.i.ế.c, dìm nước nướng lửa cũng nhất thời gì .
Lợi hại như , hơn nữa họ cũng thể nào nhiều thời gian, cổ mộ nguy hiểm trùng trùng, một chút cẩn thận là sẽ bỏ mạng.
Cho nên việc Chúc Ương g.i.ế.c đối phương, khó .
Chúc Ương sắc mặt chút ngưng trọng, cảm thấy cương thi khó giải quyết hơn nàng tưởng.
Mà là quả nhiên như nàng dự đoán, loại thể đao thương bất nhập, nước lửa xâm , đối phương loại cương thi bình thường thể lấy m.á.u tươi kế sinh nhai, cách khác trạng thái hiện tại tất cả đều là do tu hành mà .
Như vì đối phương là cương thi gì, trong mắt Chúc Ương càng giống như một kẻ tu luyện thể đến cực hạn của ma đạo.
Chúc Ương hiện tại còn qua thế giới tu tiên, nhưng ảnh hưởng đến việc nàng Lộ Hưu Từ và Tạ Dịch bọn họ qua.
Tiên ma là thứ chỉ ở thế giới tu tiên, những phó bản thoạt mấy nổi bật, nhưng những tồn tại trời ưu ái ẩn giấu bên trong, vẫn khó giải quyết vô cùng.
Chúc Ương đây từng đụng một nhân vật như , đó chính là Vạn Độc Lão Tổ.
Mà cái , chỉ sợ còn mạnh hơn cả Vạn Độc Lão Tổ thời kỳ thịnh.
mặc kệ thế nào, Anh Thúc gì thì , Chúc Ương bề ngoài đáp ứng , nhưng cũng ý định chỉ phong ấn là xong.
Chưa đến chuyện c.h.é.m cỏ trừ tận gốc, hậu hoạn vô cùng, chỉ xét về mặt lợi ích, chỉ phong ấn đối phương thì nàng thể bao nhiêu chỗ ?
nếu giải thích cãi cọ với Anh Thúc thì dứt , Anh Thúc là việc thỏa đáng, nhưng cách khác chút cố chấp cổ hủ.
Chúc Ương cũng vui vẻ gì khi tốn thời gian võ mồm để thống nhất ý kiến.
Chúc lão thái gia an táng xong, Chúc lão gia liền mang theo những thưa thớt còn núi xuống.
Lúc dị tượng nổi lên, gió âm u thổi mạnh, chỉ khách đến đưa tang mà ngay cả gia đinh cũng chạy trốn ít.
Đoàn so với lúc mới lên núi khí thế ngút trời, bây giờ trông chút thê lương.
Lúc xuống núi, những vị khách đào tẩu đem chuyện xảy núi tuyên truyền khắp nơi.
Bởi vì Chúc lão gia ở trấn uy vọng lớn, ít từng ông giúp đỡ, hơn nữa bây giờ còn lợi ích gắn bó, nên cũng lời đồn đãi gì quá đáng.
cũng nhất trí cho rằng Chúc lão gia còn ở núi là dữ nhiều lành ít.
Những trốn xuống cũng ý định tổ chức thanh niên trai tráng trong trấn lên cứu viện, nhưng dọa cho vỡ mật.