Nữ Hoàng La Hét - Chương 533
Cập nhật lúc: 2025-12-10 19:36:36
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
như Chúc Ương dự đoán, chỉ cần chọc tức mấy gã một chút là y như rằng cả đám sẽ chịu nổi mà tự để lộ đuôi. Nàng lường việc họ sẽ phát hiện cả lũ.
Không, là chắc chắn sẽ phát hiện.
Nàng tin rằng Hạ Hi thật lòng mong bốn thiếu niên bình an, nhưng vì chỉ bề nổi của sự việc, nên dù thế nào nữa, tình cảnh và thái độ hiện tại của họ cũng đầy vấn đề.
Hơn nữa, từ cuộc đối thoại thể ý tứ của Hạ Hi, dường như trong lòng cô mặc định là Chúc Ương mê hoặc họ.
Cũng , nếu thì chẳng cách nào lý giải tại mấy thiếu niên cao ngạo chỉ trong hai ngày ngắn ngủi buông thả bản , phá vỡ giới hạn như .
Vì thế, tâm lý dễ lợi dụng.
Chúc Ương tin sự bất thường của Hạ Hi, đang giám sát diện, phát hiện. Mà một khi phát hiện thì dĩ nhiên cũng dễ mê hoặc.
Phải là, nếu gặp đại chủ giáo, Chúc Ương lẽ còn dùng vài thủ đoạn để kéo dài thời gian.
bây giờ, khi thứ bắt đầu guồng, nàng ngược còn vui vẻ thúc đẩy chuyện nhanh hơn.
Thế là ăn xong bữa trưa, Chúc Ương tìm đến Joshua.
Chỉ một câu: "Đi thôi, chúng lộ ."
"Nhanh ?" Joshua ngơ ngác.
"Cũng gần , cách che giấu hành tung đúng ?" Chúc Ương , móc một viên t.h.u.ố.c biến hình, một nữa biến thành một khác.
"Có cần đến mức ? Bị lộ chỉ bốn tên thôi, bộ dạng của chị vẫn thể tiếp tục qua mặt mà?"
Joshua thì , nhưng động tác chút do dự, từ một kỵ sĩ nổi bật nhất trường biến thành một nam sinh diện mạo thanh tú, mấy nổi bật.
Chúc Ương : "Sao lộ? Chuyện theo dấu vết quá dễ chứ? Tối qua năm gọi , bốn đổi, còn là ai? Nhìn là ngay."
"À còn nữa, nếu là đối phương, mấy tin tức là thể xác định cũng là một trong những chơi ."
"Rốt cuộc bây giờ bọn họ và đại chủ giáo đang hợp tác, cách khác mạng lưới tình báo của đối phương chỉ đơn giản là bên Tứ đại gia tộc, giáo hội cũng còn là nơi an nữa."
Hai tránh tai mắt khỏi trường, đó ở một nơi biến đổi ngoại hình và quần áo hai nữa, biến mất trong đám đông.
Dù là thần tiên cũng chẳng cách nào tìm họ nữa.
Hai dạo một con phố bộ, Joshua tỏ vẻ chán nản: "Nhạt nhẽo thật đấy, em còn tưởng sắp tới sẽ màn long trời lở đất gì cơ chứ? Ai ngờ mới qua một buổi sáng mà tình thế âm thầm đổi ."
Nói xong cũng đợi Chúc Ương mắng, liền mặt dày khoác tay nàng: "Chúng hẹn hò !"
"Lúc Hạ Hi còn rời trường, dù rảnh rỗi cũng là rảnh rỗi."
Chúc Ương liếc một cái: "Được thôi, đến quán cà phê mèo uống cà phê nựng mèo ."
Joshua thấy da đầu tê dại: "Tại, tại nựng mèo?"
"Tại cái gì? Mèo đáng yêu như , cô gái nào mà thích?"
"Không , một chỗ nhàm chán lắm, chúng ..."
Lời còn dứt, thấy Chúc Ương từ một cửa hàng nhỏ bên cạnh tiện tay cầm lấy một cây cần câu mèo.
Đặt mặt lúc ẩn lúc hiện, lúc ẩn lúc hiện.
"Nhìn đây , đây !"
Joshua cố nhịn lắm , nhưng con ngươi vẫn tự chủ mà đảo lia lịa theo quả cầu nhỏ hình đuôi cỏ ở đầu cần câu mèo.
Cuối cùng, cơ thể nhanh hơn ý thức một bước, vồ một cái bắt cây cần câu.
Chúc Ương mặt biểu cảm , Joshua mồ hôi đầy đầu...
"Thì, thì tại em chịu nổi thứ gì cứ lượn lờ mắt thôi. Chị đừng lấy cái trêu em, em mèo ."
"Ồ!" Chúc Ương đặt cây cần câu mèo chỗ cũ, Joshua liếc mắt , thế mà thoáng qua một tia tiếc nuối.
Sau đó thấy Chúc Ương từ sạp hàng cầm lấy một cái đĩa bay cho chó, ném vèo xa...
"Nhặt về!"
Joshua vui vẻ tha cái đĩa bay về, bắt gặp Chúc Ương đang dùng ánh mắt vô cảm chằm chằm .
Hắn lập tức thu nụ toe toét cầu khen, cầu xoa đầu, tức giận với Chúc Ương: "Đây là đồ bán, còn trả tiền mà chị ném lung tung thế ? Quá ý thức cộng đồng, cẩn thận lát nữa ông chủ mắng cho đấy."
Ông chủ đang ghế đẩu phe phẩy quạt hương bồ vui vẻ lắc đầu: "Không , mấy đồng bạc lẻ ai mà quỵt gì? Nhìn hai đứa cũng loại đó, cứ thử thoải mái."
Joshua: "..."
Ngược là Chúc Ương, khi trêu hai liền chút mất hứng, lăn tăn nữa.
Cứ như thể thật sự chỉ là nàng hứng lên trêu mà thôi, xét theo tính cách của nàng thì chuyện bình thường.
tại cố tình nhắc đến mèo và chó?
Joshua trong lòng lo sợ, đó liều mạng tự an ủi, chắc chắn là tiện theo chủ đề quán cà phê mèo mà kiếm chuyện thôi, chắc chắn là như .
Cứ thế , cũng dám gì về chuyện hẹn hò nữa, chủ yếu là trong lòng run run.
Chúc Ương ngược thật sự thảnh thơi vui chơi, cả buổi chiều mua sạch đồ ăn vặt thú vị phố bộ, còn tiện thể mua hai bộ quần áo.
Lúc ngang qua một cửa hàng thủ công mỹ nghệ, phát hiện đồ gỗ điêu khắc động vật bên trong tinh xảo, Chúc Ương còn một mua mấy cái.
Trong đó một con mèo đen điêu khắc ưu nhã đáng yêu đưa cho Joshua.
Joshua thấy sống lưng lạnh toát: "Tại, tại tặng em? Tại là mèo? Em thích mèo."
Chúc Ương mở mấy món mua : "Mấy con khác đều chủ , chỉ thừa con mèo thôi, yêu thì tùy."
Con ch.ó thể cho Chúc Vị Tân, rồng và gà thể lượt đưa cho Long Long và Tiểu Kỉ, còn một cặp điêu khắc lớn nhỏ thể đưa cho em nhà Lộ đầu to.
Joshua nhẹ nhàng thở , đỏ mặt nhận lấy, cả ngượng ngùng : "Đây xem như là tỏ tình ?"
Sau đó đôi mắt sáng lấp lánh Chúc Ương: "Em đồng ý."
"Cậu c.h.ế.t đấy." Chúc Ương liếc xéo một cái, như .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nu-hoang-la-het/chuong-533.html.]
Joshua còn tưởng nàng thẹn thùng, hưng phấn đến mức nhận lời gì đúng.
Chúc Ương xem cái bộ dạng ngốc nghếch của cũng so đo, tóm nợ nhiều lo.
Sau đó, thời gian cũng đến lúc trường học của giáo hội tan học.
Con gián con mà Chúc Ương đặt Hạ Hi mang theo một món đồ khá đặc biệt, nhưng hiệu quả theo dõi dĩ nhiên là thể thiếu.
Vì Hạ Hi mới đến đây ngày đầu tiên, cũng sắp xếp chỗ ở, lẽ cũng sẽ ở đây.
như dự đoán, Chúc Ương từ cặp kính theo dõi thấy Hạ Hi tan học xong liền lên một chiếc xe màu đen.
Với gia cảnh của cô, phỏng chừng đến cái lốp xe cũng mua nổi, thì duy nhất thể tay hào phóng đến đón cô, cần nghĩ cũng là ai.
Chúc Ương chú ý tới Hạ Hi dường như do dự một thoáng tại chỗ, đó mới lên chiếc xe .
Thành thật mà , việc nữ chính quả thật lợi cho kế hoạch của Chúc Ương.
đối với bốn gã mà , đây chính là một đồng đội tồi đúng nghĩa.
Chiếc xe đó quả nhiên chạy thẳng dinh thự của Tứ đại gia tộc, bốn vị gia chủ lúc đều ở đó.
Cách một lớp màn hình, Chúc Ương cũng mấy gì bất thường, phụ nữ khống chế cao tay.
Ngoại trừ việc răm rắp chấp hành mệnh lệnh của ả, khống chế sẽ biểu hiện một chút cứng đờ nào của con rối.
Trong mắt Hạ Hi, bốn mắt tự nhiên là những trưởng bối chút uy quyền, hòa ái dễ gần.
Hơn nữa với ngoại hình ưu tú và khí chất mê hoặc của họ, thêm phận huyết thống tự nhiên với mấy thiếu niên.
Vào lúc bốn thiếu niên lâm tình cảnh bất thường, từ chối sự tham gia của khiến trong lòng cô trống rỗng bi thương, mấy vị gia chủ vẻ mặt ôn hòa mang theo ưu sầu, ở một ý nghĩa nào đó liền giống như cọng rơm cứu mạng.
Đặc biệt là một trong đó : "Chúng cũng cô gái rốt cuộc gì với chúng, chúng chẳng những đả thương nhà đào tẩu, thậm chí hiện tại cũng rõ tung tích."
"Hai ngày , vẫn tìm ." Gia chủ nhà Đoan Mộc mắt phảng phất như chìm trong bóng tối: "Tuy bọn trẻ lớn, nhưng biến mất hai ngày trong tình huống , thật dám tưởng tượng chúng sẽ trải qua những gì."
Tiếp theo ôn tồn với Hạ Hi: "Cháu là bạn nhất của chúng, chúng cũng tin tưởng mắt của chúng, cháu chắc chắn là một đứa trẻ ngoan chúng công nhận."
"Vốn dĩ chuyện nên lôi cháu , chỉ là của chúng thật sự..."
"Cho nên hỏi cháu, quan hệ nhất với chúng, hai ngày nay chúng liên lạc với cháu ?"
Mấy lời quả thực gãi đúng chỗ ngứa của Hạ Hi, trùng khớp với những suy đoán và rối rắm trong lòng cô, khiến cô tức khắc cảm thấy đồng cảm với họ.
Đặc biệt là câu ban đầu.
Không trách cô nghĩ cho khác, nhưng quả thật từ một ngày nào đó, vị Chúc tiểu thư biểu hiện cực kỳ bình thường.
Trương dương ngang ngược, lý tha , bốn họ cũng quả thật đột nhiên tỏ đặc biệt chú ý đến Chúc Ương, thậm chí Hạ Hi nhiều họ đang thảo luận về đối phương.
lúc thấy cô, mấy sẽ kết thúc chủ đề.
Rất kỳ quái đúng ? Lại liên tưởng đến cảnh những cô gái cao ngạo trong nhà ăn như trúng tà, răm rắp theo mệnh lệnh của nàng ăn những món ăn hỏng.
Hạ Hi càng nghĩ càng cảm thấy bốn họ Chúc Ương khống chế, bốn vị gia chủ chỉ là chứng thực cho suy đoán của cô mà thôi.
nghĩ đến lời dặn của mấy , trong mắt Hạ Hi hiện lên một tia giãy giụa.
Cô lảng sang chuyện khác: "Vậy Chúc tiểu thư ? Nhà cô bây giờ thế nào? Con gái biến mất, cha cô hẳn cũng sẽ lo lắng chứ?"
Bốn vị gia chủ đều là cáo già, phản ứng của cô chứng minh cô thật sự rõ tình hình của bốn tên nhóc .
Liền đổi sắc mặt : "Vị Chúc tiểu thư đó là giả, Chúc tiểu thư thật cô giấu ở , hiện tại ... cũng thế nào."
"Chúng tìm Chúc ở một thành phố xa, và chính miệng ông xác nhận rằng trong hai ba ngày bữa tiệc, ngay cả Chúc mà thấy bên ngoài cũng là giả. Còn Chúc thật thì giam cầm ở một nơi bí ẩn."
"Ông cũng tại xuất hiện ở một nơi xa như ."
"Cho nên..." Bốn Hạ Hi, nghiêm túc : "Lần chúng gặp uy hiếp, là những kẻ tổ chức tội phạm thông thường."
"Mà là một con quái vật vượt qua phạm vi lý giải."
"Chúng là cha của chúng, sẽ hại chúng, cho nên bất kể thế nào, nếu cháu ở nơi khác thấy chúng hoặc tin tức của chúng, đừng giấu chúng ?"
"Cho dù chính chúng tỏ kháng cự, nhưng khả năng khống chế. Cháu hiểu rõ chúng nhất, cháu cảm thấy chúng là loại sẽ một lời từ biệt mà bỏ rơi nhà, thậm chí màng đến sự lo lắng của gia đình mà tùy hứng trốn ở bên ngoài ?"
Từng câu từng chữ đều chan chứa sự lo lắng của những cha dành cho con .
Hạ Hi tự nhận hiểu rõ bốn họ, tự nhiên cũng họ bất mãn gì với hiện trạng.
Vì thế ngoài tình cảm , lý trí cũng càng thêm nghiêng về bên .
, nếu Chúc Ương thật sự là một con quái vật thể dễ dàng thế phận khác, thậm chí khống chế hành vi của khác, thì mặc dù bốn họ cậy mạnh tự giải quyết vấn đề, kẻ địch cũng chỉ dựa họ là thể đối phó.
Tất cả đều là âm mưu và mê hoặc của quái vật, nếu mấy vị thúc thúc dùng thủ đoạn sấm sét để phá tan nó, chuyện là thể trở như .
Trong lòng sớm bắt đầu d.a.o động, tư tâm đại nghĩa khéo léo bao bọc, lẽ trong lòng cô thật sự lo lắng cho họ chiếm phần lớn.
Chỉ là giống như Chúc Ương đó, đôi khi ngu ngốc chính là tội ác, thậm chí còn sâu sắc hơn cả độc ác.
Quả nhiên ngay đó, qua thiết giám sát, Chúc Ương thấy Hạ Hi dường như quyết định điều gì, quả quyết mở miệng : "Cháu, cháu thấy họ ."
"Ồ? Họ ở ?" Lúc hai bóng đột nhiên hiện , dọa Hạ Hi giật nảy .
Bốn vị gia chủ trấn an: "Đừng sợ, để đối phó với con quái vật dị năng, chúng tự nhiên tìm chuyên nghiệp, chính là họ."
Hạ Hi lúc mới nén kinh hoảng, hai .
Một là gã đàn ông vạm vỡ, da ngăm đen, còn là một phụ nữ ngoài ba mươi diện mạo bình thường.
Hai như ném đường, phỏng chừng ai chú ý, nhưng nếu thể bốn vị gia chủ tôn thượng khách, xem thật sự thể trông mặt mà bắt hình dong.
Hạ Hi : "Họ, họ đang ở trong trường học của giáo hội, đổi ngoại hình, bây giờ biến thành con gái."
Nói xong câu cuối cùng, Hạ Hi suýt nữa thì bật .
"Hửm? Lại ở giáo hội ?" Người phụ nữ , đó liền gì nữa, nhưng xem thần sắc của ả, phảng phất như đang chuyên chú điều gì đó.