Nữ Hoàng La Hét - Chương 559

Cập nhật lúc: 2025-12-10 19:38:26
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Toàn bộ kiến trúc mang một màu trắng chủ đạo, nổi bật nền trời trong vắt. Từ bể bơi đến vườn hoa, thứ đều dọn dẹp sạch bong.

đây là một ngôi trường, nó giống một khu nghỉ dưỡng của giới siêu giàu thì đúng hơn.

Có điều, lượng học sinh ở đây ít. Ngoài chiếc xe chở Chúc Ương và mấy chục khác, chỉ thêm hai khối nữa, tổng cộng cũng đến một trăm .

Hơn nữa, việc phân chia khối lớp ở đây dựa tuổi tác như trường học bình thường, mà dựa sức mạnh ma lực khi nhập học và tiến độ thành chương trình học.

, chuyện một hai mươi mấy tuổi học ở khối , một đứa trẻ tám, chín tuổi lên khối là hết sức bình thường.

"Vưu Na là một thiên tài." Một giọng vang lên bên cạnh Chúc Ương, hóa là cô gái tóc bạch kim xe lúc nãy.

Chúc Ương theo ánh mắt của cô , một nữa hướng về phía cô bé tám, chín tuổi . Thực tế, cô bé cũng là đứa trẻ duy nhất ở đây, những còn tuy tuổi tác khác , nhưng phần lớn đều là các thiếu nữ đang ở độ tuổi học cấp ba hoặc đại học.

Cô gái tóc bạch kim : "Ma lực thường chỉ bộc lộ mười tuổi, và mất vài năm nữa mới định để thể sử dụng linh hoạt. Tiêu chuẩn tuyển sinh của trường thậm chí còn yêu cầu đến mức đó."

"Vưu Na bây giờ mới chín tuổi, và cũng chỉ là học sinh thứ ba trong lịch sử của trường nhập học khi đầy mười tuổi."

Theo thông tin tờ rơi quảng cáo, ngôi trường thành lập mấy trăm năm, cách khác, trong suốt thời gian đó cũng chỉ ba thiên tài như xuất hiện.

Cô gái tóc bạch kim xong, mỉm với Chúc Ương chìa tay : " là Vưu Phỉ, vui quen, và cũng hứng thú với ."

Chúc Ương mỉm , bắt lấy tay cô : " là Chúc Ương, cũng vui quen."

Vưu Phỉ và Vưu Na màu tóc giống , ngoại hình cũng nhiều nét tương đồng, xem quan hệ huyết thống.

Vưu Phỉ dường như suy nghĩ của cô: "Không sai, Vưu Na là em họ ."

Ánh mắt Chúc Ương thoáng chút kinh ngạc, cô cũng non nớt đến mức cái gì cũng hết lên mặt, để khác liếc mắt một cái là thấu.

Vưu Phỉ : "Đây là một trong những năng lực của , thuật tâm."

: "Dù , mỗi ngày vẫn buộc suy nghĩ và bí mật của khác."

thẳng mắt Chúc Ương, ánh mắt đột nhiên trở nên đầy áp lực: "Sao nào, sợ ?"

Bởi vì từ đến nay, dù là đang trò chuyện vui vẻ với cô, ngay khoảnh khắc năng lực của cô, họ đều sẽ tái mặt, biểu cảm tự nhiên, dù tu dưỡng đến thì sâu trong đáy mắt cũng giấu vẻ đề phòng.

trái với suy nghĩ của cô, Chúc Ương chỉ nhướng mày, vẻ 'thì là thế' :

"Cũng , bảo mà, thể ngu đến mức một học sinh cấp ba thấu chỉ bằng một cái liếc mắt chứ."

Vưu Phỉ giấu nổi vẻ kinh ngạc mặt: "Cậu sợ ... , cái cách chuyện, cứ như thể học sinh cấp ba ."

Chúc Ương liền : "Thấy , chứng tỏ cũng thể hết bí mật của , nếu chẳng hỏi như ."

Rồi giữa lúc đối phương còn đang ngỡ ngàng, cô một câu khiến Vưu Phỉ thể nào bình tĩnh nổi: "Hơn nữa, một chuyện mà chính bản cũng , tại sợ hãi khi khác chứ?"

Sau khi hấp thụ năng lực tấn công tinh thần của nữ chơi , bổ sung chỉnh cho phiên bản thiếu mà cô từ Adam đó, việc xâm nhập tinh thần của một để họ đang nghĩ gì đối với Chúc Ương mà là chuyện dễ như trở bàn tay.

Thậm chí tiền đề sức mạnh chênh lệch, căn bản khó thể phát hiện.

Vưu Phỉ nghĩ , gia đình cô là một gia tộc phù thủy, trong suốt cuộc đời , cô từng gặp ai năng lực đáng sợ, đáng ghét, khiến cảnh giác như .

Thế nên ban đầu cô còn phản ứng kịp ý của Chúc Ương, ngẫm hai mới chắc chắn nhầm.

Đối phương thật sự rằng cô cũng khả năng suy nghĩ.

Vì quá sốc, cô gái đ.á.n.h mất vẻ thong dong thường ngày, định lớn tiếng phản bác, nhưng suy nghĩ của đối phương nửa điểm dối trá chột .

Sau đó, đối phương như nghĩ điều gì, mở miệng : "À , vốn là coi trọng sự riêng tư, nếu nhắc thì cũng thể để suy nghĩ của nữa."

Vưu Phỉ buột miệng theo bản năng: "Điều đó là thể, ngay cả chính cũng thể kiểm soát ..."

Lời còn dứt, cô phát hiện suy nghĩ của Chúc Ương biến mất trong đầu .

Chưa từng ai mặt cô mà thể khiến cô cảm thấy bình lặng đến thế.

Ánh mắt Vưu Phỉ Chúc Ương kinh ngạc bối rối, đôi mắt xanh biếc xinh của cô như một tia sáng kỳ lạ lóe lên.

Chúc Ương đột nhiên thấy bực : "Sao càng càng giống đoạn mở đầu của một bộ phim tình cảm thế ?"

Vưu Phỉ ngẩn , bật thành tiếng. So với dáng vẻ tiểu thư đài các, tao nhã lúc , nụ trông sống động hơn nhiều.

Một giáo viên lớn tuổi thông báo đến giờ ăn, Vưu Phỉ liền thuận thế : "Cùng ăn cơm thôi, nữ chính!"

Chúc Ương : "Thôi , nếu đây thật sự là phim, tuyệt đối sẽ giành vai chính."

"Cậu giống phù thủy châu Á trong ấn tượng của , cứ tưởng các thường trầm lặng và ngại ngùng."

Một hồi chuyện, hai khá hợp , nhưng đáng tiếc là lúc sắp đến nhà ăn, Vưu Phỉ một giáo viên gọi , là hiệu trưởng tìm cô.

Sau đó Chúc Ương mới , phận sắp xếp cho cô thực chất là một học sinh trao đổi, chứ học sinh mới nhập học, nên cô cũng xếp khối lớp thấp như những mới đến.

Đương nhiên, ngôi trường ngoài cô cũng châu Á khác, nhưng họ đều là những di dân từ sớm, nhập học thông qua quá trình sàng lọc nghiêm ngặt, trường hợp như Chúc Ương.

Toàn bộ trang viên chỉ bề ngoài trắng tinh khôi, mà nội thất bên trong cũng trang trí bằng những gam màu sáng, tươi mát. Dù đây là một trường học phù thủy với lịch sử hàng trăm năm.

cảnh xung quanh hề cảm giác nặng nề của lịch sử, ngược thời thượng và tao nhã, chút ấn tượng nào về một nơi tụ tập của phù thủy đầy tà ác, âm u.

Nhà ăn lớn, to như một sân bóng rổ trong nhà, rộng rãi nhưng trống trải, cách bài trí và trang hoàng đều gu.

Mỗi chiếc bàn ăn dài màu trắng hai mươi chỗ , cả thầy và trò trong trường cộng cũng chỉ hết sáu, bảy bàn.

Trên bàn ăn bày giá nến và hoa tươi, thậm chí còn hầu phục vụ đồ ăn cho .

Thực đơn chỉ giới hạn ở các món địa phương, để chiều lòng một ít học sinh và giáo viên nước ngoài, nhà bếp còn chuẩn đủ các món ăn từ nhiều nền ẩm thực khác .

Chúc Ương thậm chí còn thấy vài món ăn Trung Quốc kinh điển, hầu còn đặc biệt hỏi cô dùng .

Nói thật, Chúc Ương vốn học ở một trường quý tộc với học phí cắt cổ, mạng cũng từng những bài tổng kết về mức phí và đãi ngộ của những ngôi trường như .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nu-hoang-la-het/chuong-559.html.]

Với kiến thức của Chúc Ương, đây cũng là đầu tiên cô thấy một ngôi trường tỉ mỉ đến mức .

Những vốn xuất từ gia đình phù thủy hoặc gia cảnh khá giả thì , nhưng một vài học sinh mới cảnh bình thường, lúc tay chân để cho , ít tỏ vô cùng lúng túng.

Chúc Ương đang ăn cơm thì thấy Lena, cô gái tóc đuôi ngựa vàng lúc , ở phía đối diện xéo, với hầu: "Này! Sao chuẩn cho cô một ít óc và nội tạng động vật?"

Nói xong cô Chúc Ương: "Không các đều thích ăn mấy thứ đó ?"

Chúc Ương xúc một thìa khoai tây nghiền cho miệng, đối phương : " , khoai tây nghiền nhạt nhẽo quá, vẫn thích óc nướng với đủ loại gia vị cay nồng hơn."

Nói xúc một thìa nữa, chằm chằm đầu Lena ăn khoai tây nghiền.

Mấy chợt thấy lạnh sống lưng, thì thầm với : "Nghe phù thủy bên đó thật sự ăn thịt đấy."

"Sâu bọ, nội tạng, con , còn thứ gì mà họ ăn ?"

"Cũng hẳn," Chúc Ương ,"chỉ là những ở bàn thì ăn thôi. Thực một cách nghiêm túc, tất cả sinh vật trong căn phòng đều trong thực đơn của ."

Dù cô ăn, Long Long và Tiểu Kỉ cũng nuốt trôi , nếu thì còn thể gói cho cô bé Trương Thúy Hoa.

Những xung quanh xong chỉ thấy rợn , nhưng Lena và mấy đứa bạn hề tức giận, chúng trao đổi ánh mắt với , Chúc Ương với vẻ ý .

Dưới gầm bàn, nơi thấy, một cô gái lôi một con búp bê to bằng bàn tay.

nhét một sợi tóc đen dài phần đầu của con búp bê, lén dùng d.a.o ăn rạch ngón tay, nhỏ một giọt m.á.u lên đó.

Sau đó, cô hiệu cho mấy xung quanh rằng thứ sẵn sàng.

Ánh mắt mấy Chúc Ương càng thêm quỷ dị, cô gái dứt khoát đặt con búp bê lên bàn.

Ngay mặt Chúc Ương, cô rủa: "C.h.ế.t , con khốn!", dùng d.a.o ăn đ.â.m cánh tay trái của con búp bê.

Những xung quanh kinh hãi hét lên, ai kịp ngăn cản.

Họ mới đến như Chúc Ương, nên đều năng lực của cô gái là gì.

Chỉ cần một mẩu móng tay một sợi tóc là thể nguyền rủa đối phương, ai dám chắc đường mà rụng một hai sợi tóc? Quả thực khó lòng phòng .

Nội quy của trường cũng điều khoản cấm tổn thương , chỉ tùy ý sát hại bạn học mà thôi.

các phù thủy chữa trị cực mạnh, dù chỉ còn thoi thóp một cũng thể hồi phục nguyên trạng trong nháy mắt.

Cho nên, nếu ở trường học bình thường, nữ sinh mâu thuẫn nhiều lắm cũng chỉ là túm tóc đ.á.n.h , thì ở đây, chuyện gãy tay gãy chân, m.ổ b.ụ.n.g cũng chẳng gì lạ.

Thế nhưng, Chúc Ương, nguyền rủa, chẳng hề hấn gì, đôi tay đang bóc tôm của cô còn hề dừng nửa giây. Ngược , chính cô gái nguyền rủa cô, cánh tay đột nhiên phụt một dòng máu.

Tiếp theo, cô hét lên một tiếng chói tai: "A..."

Tất cả trong nhà ăn đều thu hút, thấy con búp bê mặt là bất chấp lễ nghi mà nguyền rủa khác.

kỳ lạ là nữ sinh nào khác biểu hiện bất thường, ngược chính tay cô vết thương tương ứng với con búp bê.

Cô gái đau đến tái mặt, thể tin nổi Chúc Ương: "Mày, mày, tại ?"

Lời nguyền của cô bao giờ thất bại, ngay cả giáo viên trong trường cũng chỉ thể phòng , chứ cách nào tránh thương tổn khi cô gom đủ điều kiện và thực sự phát động.

Tình huống hiện tại vượt quá nhận thức của cô , cộng thêm sự tự tin năng lực của từ đến nay, nên khi Chúc Ương, cả như rơi một cú sốc lớn.

Chúc Ương đưa miếng thịt tôm miệng, nhai kỹ nuốt chậm xong, mới ánh mắt chăm chú của cô gái và cả bàn, thong thả : "Làm ?"

"Đang ăn cơm yên lành thì tự thương ngay mặt . Dù lúc nãy xe chúng chút vui, thì ít nhất cũng nên chút tinh thần nhân đạo chứ. Chọn lúc nào chọn, chọn đúng lúc đang ăn cơm, đây báo ứng thì là gì?"

Lúc , Lena và đám bạn Chúc Ương bằng ánh mắt như thể đang một con quái vật thực sự.

Một giáo viên vội vàng chạy tới: "Có chuyện gì ?"

Tiếp theo, bà kéo lấy cánh tay đang chảy m.á.u ngừng của cô gái, vung tay một cái, làn da của cô gái nguyền rủa liền khôi phục nguyên trạng. Cơn đau biến mất, nhưng sắc mặt cô vẫn tái nhợt.

Gây sự trong bữa ăn tập thể ngày khai giảng, tự nhiên sẽ chịu phạt.

Một giáo viên tóc đỏ liền : "Tạp Môn, Chúc Ương, ăn xong hai em đến văn phòng một chuyến."

"Không cần!" Một giọng đột nhiên vang lên từ cửa nhà ăn.

Chúc Ương đầu , thấy một phụ nữ tóc bạc tao nhã, kiêu ngạo đang ở đó, bên cạnh bà là Vưu Phỉ, xem đây chính là vị hiệu trưởng gọi Vưu Phỉ lúc nãy.

Bà hiệu trưởng sải những bước chân tao nhã , : "Chỉ là trò đùa giỡn giữa các học sinh thôi mà. Ngày khai giảng, cả kỳ nghỉ hè gặp cũng là chuyện bình thường, hôm nay cần nghiêm khắc như ."

Tiếp theo, bà về phía Chúc Ương, cô một cách sâu sắc, : "Chào mừng học sinh trao đổi đến từ Trung Quốc của chúng . Phong cách của trường chúng , xin đừng coi ngoài. Nếu nhất thời thể thích ứng... thì cứ dùng nhiều thời gian hơn để thích ứng ."

Chúc Ương khá đ.á.n.h giá cao vẻ ngoài của vị hiệu trưởng . So với hiệu trưởng của một trường phù thủy, cô cảm thấy bà càng giống một tổng biên tập tạp chí thời trang, giống như Miranda trong bộ phim "Yêu Nữ Thích Hàng Hiệu" .

Trời mới lúc xem phim cô thích cái bà nữ ma đầu tao nhã, kiêu ngạo, khắc nghiệt và mạnh mẽ đó đến mức nào.

Bởi , đối với những lời rõ ràng chút thiên vị , cô cũng tỏ rộng lượng một cách hiếm thấy:

"Không , thích cái phong cách trường học 'hoạt bát', thể tùy ý đùa giỡn thế ."

Nói cô vung tay một cái, hất bộ đồ ăn bàn mặt mấy cô gái kiếm chuyện lúc .

Chúc Ương rạng rỡ: "Thấy bạn học mới nên phấn khích quá thôi."

Thế là xong, bầu khí trong nhà ăn vốn yên trở , tức khắc Chúc Ương phá cho tan nát.

Súp kem bơ đổ đầy đầu Lena và mấy cô bạn, khiến họ trông vô cùng t.h.ả.m hại.

Mấy thể tin nổi , vẻ mặt ai nấy đều như sắp sụp đổ.

 

 

Loading...