Nữ Hoàng La Hét - Chương 575
Cập nhật lúc: 2025-12-10 19:38:43
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thế nhưng Chúc Ương hề dừng , cứ thế thẳng về phía đó.
Cô thẳng giữa mấy linh hồn tung chân đá ngã một kẻ trong chúng.
Hành động thô bạo của cô lập tức gây một trận xôn xao xung quanh: "Cô gì thế? Sao đ.á.n.h ?"
"Linh hồn ở đây tấn công lẫn ."
"Dừng tay, nếu sẽ trừng phạt."
như dự đoán, một con ác ma giữ trật tự quất roi tới, Chúc Ương tóm lấy chiếc roi, giật phắt nó về phía .
Tiện tay đoạt lấy cây roi, cô quất mấy phát đám linh hồn .
Cây roi tác động trực tiếp lên linh hồn, cảm giác đau đớn đó tuyệt đối dễ chịu chút nào, mấy kẻ đau đến hét toáng lên.
Chúc Ương nhếch mép : "Tao thấy mấy đứa chúng mày tỉnh táo phết nhỉ? Vị trí dành cho lính mới, mà trông cái vẻ của chúng mày cũng chẳng loại sắp siêu thoát."
"Nào, tao xem, thế nào mà chúng mày nhởn nhơ như cá gặp nước ở cái chốn thế?"
Con ác ma giật roi định giãy giụa, liền Chúc Ương một chân dẫm đầu cắm thẳng xuống đất đen, lộn nhào một vòng.
Mấy quỷ hồn thấy ác ma canh gác cũng bảo vệ , liền ngoan ngoãn khai hết.
"Mấy ngày ném một thứ ở đây, chúng liền tỉnh táo ." Nói , gã lấy một mảnh vỡ đang phát sáng.
Chúc Ương còn kịp nhận đó là gì, sắc mặt Vưu Phỉ trở nên khó coi. Cô gần như run rẩy đưa tay giật lấy mảnh vỡ đó.
"Đây... đây là Anna."
Anna chính là cô gái am hiểu nguyền rủa c.h.ế.t trong buổi tụ họp.
"Đây là mảnh linh hồn của con bé." Giọng Vưu Phỉ run rẩy.
Chúc Ương cũng thấy lòng chùng xuống, nếu linh hồn của Anna tan thành từng mảnh, thì Vưu Na e là cũng khó mà còn nguyên vẹn.
Đối phương thật sự bất chấp khế ước, hoặc tìm cách phá giải nó để tay với các cô gái ?
Thấy Vưu Phỉ sắp đến nơi, Chúc Ương vội an ủi: "Chắc là đến mức đó ."
"Nếu đối phương thể tay kiêng dè gì, thì thứ chúng thấy bây giờ là mảnh linh hồn ."
Mà là dù lật tung cả địa ngục cũng tìm thấy linh hồn của hai cô gái.
"Hơn nữa, đây cũng là chuyện ." Chúc Ương lấy mảnh vỡ từ tay Vưu Phỉ: "Có nó, chúng thể tìm những mảnh khác, chỉ cần tìm đủ vá , năm giây là một trang hảo hán."
Lời tuy nhẹ như , nhưng vẫn hành động nhanh.
Ví như mảnh vỡ , lưu lạc đến đây, ma lực tiêu tán mấy du hồn hấp thụ, chắc chắn sẽ ảnh hưởng nhất định.
Đừng để đến lúc ma lực hút cạn, sống còn tu luyện từ đầu, cô nàng nguyền rủa thiên tài như Vưu Na.
Trì hoãn thời gian và kỳ ngộ đối với cả đời cô đều là một tổn thất.
"Đây là một cái bẫy để dụ chúng ?" Sau khi định , Vưu Phỉ cũng lấy sự bình tĩnh.
"Chắc chắn , nếu thì ai rảnh mà bày lắm chuyện thừa thãi thế?" Chúc Ương : " cũng thích chơi trò thu thập lắm."
"Nhất là cái vẻ mặt ngơ ngác của mấy đứa bày bẫy, trộm gà còn mất nắm thóc , ha ha ha ha..."
Vưu Phỉ vẫn luôn cảm thấy cô nàng việc xằng bậy tùy hứng, nhưng trong chi tiết lộ sự tinh tế, đồng đội an tâm.
Cô : "Đưa , để cảm nhận những mảnh vỡ còn của Anna đang ở ."
Đặt mảnh linh hồn lên trán, Vưu Phỉ nhắm mắt , Chúc Ương thể cảm nhận rõ ràng những xúc tu tinh thần của cô vươn xa hơn bình thường nhiều.
Chúng đang mục tiêu rõ ràng, tìm kiếm thứ gì đó ở vài phương hướng, một trong những xúc tu đột nhiên căng .
Giây tiếp theo Vưu Phỉ mở mắt: "Ở bên , cách đây mấy chục cây ."
Rồi cô với Chúc Ương: "Cậu đúng, đúng là kẻ dắt mũi chúng ."
" thể cảm nhận thở của vài mảnh vỡ, nhưng những mảnh khác đều che giấu, lúc ẩn lúc hiện, chỉ mảnh là rõ ràng nhất."
"Bên đó là nơi nào?"
Chúc Ương nhún vai, túm chân con ác ma canh gác lôi từ đất lên, chỉ về hướng đó hỏi: "Cách đây mấy chục dặm về hướng là nơi nào?"
"Là... là lãnh địa của Trăm Mắt lĩnh chủ."
Theo thông tin từ ác ma canh gác, Trăm Mắt lĩnh chủ là lĩnh chủ hàng đầu ở địa ngục, nhưng ở khu vực cũng thuộc hàng m.á.u mặt.
Lãnh địa của đối phương đúng như tên gọi, bên trong phần lớn là một đám quái vật nhiều mắt.
Chúng cực kỳ giỏi điều tra và giám sát, chừng bây giờ hành tung của Chúc Ương và các bạn trong lòng bàn tay đối phương.
Người khổng lồ nhân lúc họ để ý mà chuồn mất, cái hình to xác đó chạy trốn thì giỏi, đúng là đồ khổng lồ tiền đồ.
Chúc Ương và Vưu Phỉ đành tự dịch chuyển qua đó.
Vì rành bản đồ địa ngục nên chắc chắn thể hiệu quả như ở thế giới thực .
khi tọa độ và phương hướng cụ thể, cũng mất quá nhiều thời gian.
Chỉ trong vài thở, hai dịch chuyển đến bên ngoài lãnh địa của Trăm Mắt lĩnh chủ.
Từ xa thể thấy một tòa lâu đài cổ đen nhánh, nền móng và trụ đỡ của nó chỉ là một cột đá xiêu vẹo.
Trông như gió bào mòn đến mức lung lay sắp đổ, còn gánh cả một tòa lâu đài cổ khổng lồ, bằng mắt thường cứ như sắp sập đến nơi.
Không ít cảnh trong game cũng thiết kế tương tự, nhưng chỉ khi tận mắt chứng kiến mới thể cảm nhận sức hấp dẫn kinh tâm động phách của loại kiến trúc .
Chúc Ương lặng lẽ móc điện thoại , chụp một tấm ảnh tòa lâu đài cổ: "Không tệ, tên lĩnh chủ còn tưởng nơi chỗ nào cũng ghê tởm, ngờ kiến trúc đáng khen."
"Cái của nợ mà dọn về thế giới thực, mở công viên giải trí chủ đề địa ngục thì chắc chắn ăn đứt cái công viên nhà Chuột ."
Vưu Phỉ thấy cô hứng thú, giống như đang đùa, vẻ mặt chút mong chờ, : "Sao thế? Ước mơ của là mở công viên giải trí ?"
"Cũng , kiến trúc chủ đề địa ngục thực đặc sắc, chỉ là nhiều thứ khó thể tái hiện, nếu xây dựng thì chi phí cũng nhỏ."
Cô cảm thấy cũng khá , cô của cô Phù thủy Tối thượng mà cũng ảnh hưởng đến ước mơ nhà thiết kế thời trang. Một nữ phù thủy mở công viên giải trí, vẻ còn hợp lý hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nu-hoang-la-het/chuong-575.html.]
Liền thấy Chúc Ương lắc đầu : "Có sẵn thì tại tự xây?"
Nói còn hưng phấn : "Như thì cái đám lông xù lúc thấy cũng chỗ để nuôi , nhưng còn huấn luyện chúng nó đừng c.ắ.n , chắc phí huấn luyện cũng là một khoản nhỏ, sầu ghê."
Cô nàng đang tính cướp nhà ?
Vưu Phỉ Chúc Ương, chỉ cảm thấy thật thần kỳ. Nghe hơn một ngàn năm lúc ma quân địa ngục xâm lược cũng chỉ cướp , chứ cướp nhà.
Cô là con , cần hung tàn hơn cả ma quỷ chứ?
Cánh cửa lớn của lâu đài cổ đột nhiên mở , cắt ngang cuộc đối thoại của hai .
Từ bên ngoài , bên trong vẫn là một màu đen kịt, Chúc Ương chút ghét bỏ: "Đến một ngọn đèn dầu cũng thèm thắp ?"
"Vào thôi!" Vưu Phỉ giơ tay trái lên, trong lòng bàn tay xuất hiện một ngọn lửa lớn, đủ để soi sáng.
Hai bước lâu đài cổ, cánh cửa liền tự động đóng , giống như một cái miệng lớn nuốt chửng thức ăn.
Qua ánh lửa, thể miễn cưỡng thấy bố cục trong đại sảnh, bộ đại sảnh vô cùng trống trải, đồ đạc thừa thãi, vài thứ lặt vặt cũng trông lộn xộn.
lạ một điều là, cả đại sảnh cho cảm giác sạch sẽ, ánh sáng chiếu lên sàn nhà còn ảo giác lấp lánh, như thể đối phương mới lau nhà xong.
Vưu Phỉ tiến lên một bước, chân đặt xuống sàn, cả liền trượt , ngã ngửa .
Chúc Ương vội duỗi tay đỡ lấy cô, nhưng chính bước một bước cũng cảm nhận mặt đất trơn trượt lạ thường.
Giống như mặt đất đóng băng mùa đông ở phương Bắc, căn bản vững , kiểu như xuống xe buýt là ngã sấp mặt hàng loạt.
May mà cả hai đều niệm động lực, định hình từ từ lùi .
Mặt đất vẫn thể vững bằng cơ thể, chỉ thể dùng năng lực để chống đỡ.
"Đây là cái gì?" Vưu Phỉ nhịn xổm xuống lau sàn nhà một cái, ngón tay kéo một vũng chất nhầy.
"Eo ơi—" cô vội vàng dùng niệm động lực gạt chất nhầy tay : "Không nước, sờ cứ như nước mũi, tởm c.h.ế.t ."
Hóa đây là lý do bên trong trông sạch sẽ và lấp lánh lạ thường: "Rốt cuộc là cái gì ? Chúng đừng là miệng của thứ gì đó nhé?"
"Chắc là ." Chúc Ương về một hướng, Vưu Phỉ theo, lập tức da đầu tê rần.
Hóa sàn nhà, hành lang, đồ đạc và tường ở cách đó xa, đột nhiên mở từng con mắt.
Toàn bộ đại sảnh như sống , chi chít là mắt, những con ngươi màu đỏ linh hoạt chuyển động về các hướng khác , đồng loạt nhắm thẳng Chúc Ương và Vưu Phỉ.
"Chắc là dịch bôi trơn mắt thôi, sờ , cảm giác cũng tương tự."
"Cậu sờ ?" Vưu Phỉ vốn đang ghê tởm c.h.ế.t, thật, lúc ghép t.h.i t.h.ể để thi triển thuật hồi sinh cô cũng từng thấy khó chịu như .
bây giờ Chúc Ương cô sờ qua, cảm giác an ủi một cách khó hiểu.
Chúc Ương trả lời, trong tay đột nhiên xuất hiện một con d.a.o điêu khắc, dùng niệm động lực di chuyển đến bức tường nhiều mắt nhất.
Cô nhắm một con mắt tay vịn cầu thang mà khoét ngoài, con mắt đó đang phát ánh sáng đỏ rực.
Bất ngờ kích thích, một tiếng hét chói tai truyền đến, đ.á.n.h thẳng linh hồn, đau nhói cả đầu.
Không kịp phòng , Vưu Phỉ ngã lăn đất.
Thế là xong, mới tránh việc tiếp xúc diện rộng với thứ chất nhầy ghê tởm, lúc ngã sấp mặt.
"Cả mắt và âm thanh đều khả năng tấn công." Cô vội vàng dậy, tản ngọn lửa trong tay định thiêu rụi căn phòng .
"Đừng, lỡ tổn thương linh hồn của cô nàng nguyền rủa thì ?" Linh hồn của phù thủy mà dính lửa là xong đời.
Vưu Phỉ vội vàng thu tay , tức giận : "Làm thế nào bây giờ?"
"Khoét chứ !" Chúc Ương : "Cái thứ của nợ , chỉ dùng mật độ dày đặc và chất nhầy để khác buồn nôn, lý với nó thông , khoét cho nó vài lỗ máu, trồng mấy cọng hẹ, thì nó mới hiểu mắt để khác buồn nôn."
Nói cô nàng vung tay c.h.é.m xuống, vô con mắt rơi xuống đất. Những con mắt rơi sàn nhà cũng mất hoạt tính, ngược còn trở thành những cá thể độc lập.
Một thứ giống như dây thần kinh mọc từ phía , từng con mắt bắt đầu trôi nổi lên, giống như những con nòng nọc nhỏ.
Chúng cũng oan đầu nợ chủ, trực tiếp kết bè kết đội lao về phía Chúc Ương.
"Cảnh trông bỉ ổi thật." Chúc Ương mặt đầy ghét bỏ, con d.a.o trong tay vung vài đường trong trung.
Những con mắt đó tức khắc vỡ đôi, một nữa rơi xuống đất.
hiển nhiên đám của nợ khả năng phục hồi và sinh sôi vô hạn, một phân thành hai, hai phân thành bốn.
Chúc Ương ban đầu cũng chỉ khoét vài chục con mắt, chỉ trong thời gian ngắn ngủi, lượng trôi nổi trong trung lên đến hơn một ngàn.
Xung quanh phảng phất truyền đến tiếng đắc ý và dữ tợn, âm thanh vẫn đ.â.m linh hồn đến phát đau, mặc dù tạm thời những con mắt đó thể hiện sức tấn công quá mạnh.
Ngoài khả năng sinh sôi và phục hồi khủng bố, chúng trông như chịu nổi một đòn, nhưng ai dám xem thường chúng.
"Chúc Ương, âm thanh vấn đề." Vưu Phỉ .
Ý của cô Chúc Ương hiểu, tại rõ ràng âm thanh tính công kích mạnh hơn, nhưng tên của lĩnh chủ nơi là Trăm Mắt?
"Đừng để mắt chúng nó sáng lên." Chúc Ương , liên tiếp vài động tác khoét hết mắt tường xuống: "Mỗi phát sáng, tốc độ sinh sôi của chúng càng nhanh, âm thanh cũng càng kích thích."
Vưu Phỉ cũng rải một nắm hạt giống xuống đất, chúng nhanh chóng lớn lên, biến thành những dây leo linh hoạt, bò khắp phòng, che những con mắt ở khắp nơi.
Đây là kỹ năng sở trường của cô gái tên Kim, nhưng Vưu Phỉ dùng cũng hề kém cạnh.
Quả nhiên, khi những con mắt rời khỏi cơ thể che , những con mắt trôi nổi bên ngoài phảng phất cũng trở thành ruồi nhặng đầu.
Hiển nhiên việc rời khỏi cơ thể và chức năng vẫn sự khác biệt, những con mắt khoét xuống tương đương với một tháp chỉ huy.
Lúc xung quanh truyền đến một tiếng khinh thường, chất nhầy trong phòng càng tiết nhiều hơn, thứ chất lỏng trong suốt vốn sền sệt vô hại, đột nhiên trở nên tính công kích như axit mạnh.
Thực vật xung quanh tức khắc khô héo với tốc độ mắt thường thể thấy , những con mắt ở khắp nơi lộ .
Vưu Phỉ "chậc" một tiếng, rắc thêm vài hạt giống, cô trực tiếp dùng hạt giống của những cây đại thụ.
Một khi lớn lên là thể đ.â.m thủng cả tòa nhà — ít nhất về mặt thị giác là .