Nữ Hoàng La Hét - Chương 577
Cập nhật lúc: 2025-12-10 19:38:45
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Quả nhiên, sườn núi ở đằng xa đúng là đang cựa quậy, bề mặt sần sùi của nó trông hệt như da khủng long.
Không, là trông y như một con khủng long khổng lồ đang ỳ ở đó.
Hơn nữa, hồ m.á.u đục ngầu còn ẩn giấu vô sinh vật hung tợn. Muốn vớt một mảnh linh hồn nhỏ bé trong cái hồ rộng lớn thế mà kinh động con quái vật lớn nhất , mất bao lâu.
Vưu Phỉ chau mày, cô thử một lúc nản lòng : "Không , xa quá. thể điều khiển niệm động lực một cách tinh vi ở cách ."
"Thử đổi cách nghĩ xem." Chúc Ương ý rèn luyện cô nên : "Sao cứ coi tất cả sinh vật trong hồ là kẻ địch? Có nhiều thứ thể lợi dụng mà?"
Vưu Phỉ ngẩn , Chúc Ương chút thể tin nổi.
Rốt cuộc ai mới là đứa hở là động tay động chân với kẻ địch ?
cô cũng hiểu ý của Chúc Ương, ánh mắt dừng những đóa hoa sen và đám thực vật gần đó.
Vưu Phỉ thử dùng một hòn đá ném đám thực vật, phát hiện trong đó một loại rong thể di chuyển .
Đám rong đó bất kỳ sinh vật nào đáy hồ chú ý, nhưng khả năng quấn lấy của chúng . Vưu Phỉ tận mắt thấy một con quái vật giống cua vật lộn với đám rong một lúc lâu, cuối cùng đành bực bội bỏ .
Vưu Phỉ khẽ mỉm , rắc một nắm hạt giống lên đám rong gần đó.
Những hạt giống đó rơi xuống đám rong, lập tức bén rễ và phát triển, nhanh chóng lấn át vật chủ.
vì đám rong che lấp nên cũng dễ phát hiện. Hơn nữa dù phát hiện, chỉ cần chủ động tấn công, những sinh vật khác cũng sẽ lơ, vì dù chúng cũng ăn .
Không loại thực vật nào thể lan xa như , cách đến giữa hồ thật sự quá xa.
loại hạt giống mà Vưu Phỉ rắc xuống một đặc điểm là nó sẽ tự động gieo hạt ở phần ngọn, cứ thế phạm vi sẽ kéo dài mãi.
Khoảng mười lăm phút , Vưu Phỉ vui vẻ : "Chạm tới con quái vật lớn ."
"Mảnh linh hồn của Anna ở ngay nó, lẽ vì sức hút của linh hồn vu nữ nên nó mới lì ở đó."
"Vậy thử vớt nó xem." Chúc Ương .
Vưu Phỉ gật đầu, cẩn thận điều khiển đám rong và dây leo luồn xuống con quái thú khổng lồ. Động tác của cô nhẹ nhàng, ở cách xa như , việc điều khiển chính xác quả thật khó khăn.
Chỉ một lát , mặt cô đẫm mồ hôi, nhưng Chúc Ương gì.
Cô nghiên cứu nguyên lý của cái gọi là thử thách ở địa ngục. Ma lực của vu nữ ở nhân gian sẽ áp chế, sự áp chế quanh năm suốt tháng sẽ khiến thiên phú của một chỉ thể phát huy một hai phần mười.
địa ngục thì khác, địa ngục là một nơi hỗn loạn, những hạn chế và quy tắc của nhân gian ở đây tác dụng.
Hạn chế của vu nữ gỡ bỏ, nhân cơ hội ngừng thử thách bản , cơ thể và cội nguồn ma lực sẽ ghi nhớ cảm giác , giống như bật một cái công tắc.
Quả nhiên, lúc đầu Vưu Phỉ còn cảm thấy với ma lực của , chuyện sẽ khó khăn.
trong quá trình ngừng thử thách và gượng ép, cô phát hiện giới hạn của còn xa mới thấp như trong tưởng tượng.
Động tác tay cũng càng lúc càng nhanh nhẹn, khả năng khống chế cũng càng lúc càng cao.
Cô thậm chí còn thể dùng những thực vật đó quấn quanh thành một cái bẫy khổng lồ để ngăn cản con thủy quái gây khó dễ, thần quỷ xong tất cả, đó mới cẩn thận vươn một sợi dây leo, vèo một cái rút mảnh linh hồn .
Con thủy quái tuy hình khổng lồ cảm nhận đám thực vật đáng kể đang bơi , nhưng nhạy cảm với mảnh linh hồn.
Vừa nhận nó di chuyển, nó lập tức nổi giận.
Nó gầm lên một tiếng, định lao về phía mảnh vỡ biến mất.
Vưu Phỉ sớm chuẩn , đối phương mới bước một bước, tứ chi khổng lồ vô rong và dây leo quấn lấy, hơn nữa theo sự giãy giụa điên cuồng của nó, càng siết chặt hơn.
Chúc Ương huýt sáo một tiếng: "Không tệ nha."
Cô nàng Vưu Phỉ thế mà thể đan một tấm lưới khổng lồ như mặt hồ trong thời gian ngắn.
Con thủy quái khổng lồ thoát , thấy mảnh linh hồn càng lúc càng xa, càng thêm tức giận.
Nó há mồm phun một ngọn lửa khổng lồ, đốt đứt đám rong và dây leo đang vây khốn , đó giương cánh, thế mà định bay về phía .
Nói thật, vị trí giữa hồ tuy xa so với Vưu Phỉ và các bạn, nhưng đó là lấy tầm của con tiền đề.
Đôi cánh của con thủy quái mở , đường kính ít nhất cũng một trăm mét, với thể hình và tốc độ của nó, lẽ bay tới cũng chỉ mất vài giây.
Vưu Phỉ dồn hết tâm trí, dám đặt lên mảnh linh hồn nữa, mà chuyển sang con thủy quái khổng lồ.
Cô mắt đối phương, tinh thần tập trung cao độ, ma lực ngưng tụ thành trạng thái thuần túy nhất—
"Ngủ !"
Vưu Phỉ từng thử thi triển chiêu với một sinh vật khổng lồ như , nhưng lúc cũng chỉ thể thử một .
Sức tấn công của vu nữ thực mạnh, năng lực tấn công trực diện cũng nhiều, ngọn lửa quy mô của đối phương chỉ như gãi ngứa, niệm động lực càng thể nào lay chuyển con quái vật khổng lồ như .
Chỉ năng lực bẩm sinh của cô, nếu là năng lực thiên phú, Vưu Phỉ tin rằng nếu nó còn đáng tin, thì những năng lực khác cũng chẳng tác dụng gì.
Máu mũi chảy , nhưng đôi mắt cô nàng sáng đến kinh .
Con quái thú đang hung hăng bay tới tuy dừng , nhưng tốc độ rõ ràng chậm nhiều, trong mắt cũng vẻ mơ màng buồn ngủ.
"Ngủ !"
"Ngủ !"
"Ngủ !"
Vưu Phỉ liều mạng vận dụng năng lực bất chấp hậu quả, làn da mặt và cổ bắt đầu xuất hiện những vết rạn, đôi mắt đỏ ngầu hằn lên từng tia máu.
Trông như sắp nổ tung đến nơi.
Ở sân đấu, hiệu trưởng thấy cảnh liền đột ngột dậy, nhưng Lôi Ân khuyên ngăn: "Không bà tin tưởng cô bé đó ? Vậy thì hãy tin cả phán đoán của cô ."
Bởi vì Chúc Ương ở ngay bên cạnh Vưu Phỉ mà chút phản ứng nào, cũng ý định kêu dừng, nghĩa là cô cảm thấy Vưu Phỉ ép đến mức vẫn còn trong phạm vi thể khống chế .
Nói cũng , dù Vưu Phỉ c.h.ế.t ở địa ngục, bằng bản lĩnh của đối phương cũng thể lập tức hồi sinh.
Nếu thật sự tin tưởng đối phương loại hẹp hòi, tin tưởng đối phương thật sự thể gánh vác tương lai của vu nữ, thì bây giờ cũng chuyện gì to tát.
Hiệu trưởng tự nhiên hiểu rõ điểm , vì thế mặt khôi phục vẻ bình tĩnh, chậm rãi xuống.
Lúc , con quái thú khổng lồ càng lúc càng buồn ngủ, tư thế bay cũng xiêu xiêu vẹo vẹo.
Khác với sự thô bạo hủy thiên diệt địa của Chúc Ương, việc thấy Vưu Phỉ liều mạng đột phá giới hạn như , ngược càng dễ dàng khiến khán giả đồng cảm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nu-hoang-la-het/chuong-577.html.]
Không ít lo lắng đến thắt cả tim, trong miệng thậm chí còn tự lẩm bẩm "Ngủ ! Ngủ !"
Đợi đến khi con quái thú thật sự bất tỉnh và ngã nhào hồ máu, cả sân đấu mới vỡ òa trong tiếng hoan hô như thể chính họ chiến thắng.
Vưu Phỉ vội vàng kéo mảnh linh hồn buông giữa chừng, vì con quái vật khổng lồ rơi xuống dọa chạy ít thủy quái gần đó, nên gặp trở ngại gì.
Vưu Phỉ mặt đầy m.á.u cầm mảnh vỡ trong tay, với Chúc Ương.
Chúc Ương thi triển một thuật chữa trị lên cô, xóa vết m.á.u cả .
"Không tệ, cứ giữ phong độ , cọ xát thêm vài nữa, khi ngoài lẽ thể theo kịp cô của ."
Vưu Phỉ cũng hưng phấn, đây là đầu tiên cô cảm thấy bóng lưng của cô gần đến mức thể chạm tới: "Thật ?"
"Thật chứ, dù trận thứ thiếu nhất chính là nguy hiểm."
Ba mảnh vỡ dung hợp với , thể thấy hơn một nửa—
"Còn hai mảnh, một trong đó ở hướng ." Vưu Phỉ chỉ về phía đông bắc.
Tinh thần lực của cô đột phá giới hạn, cảm ứng cũng dễ dàng hơn vài .
Hai ngừng nghỉ đuổi tới địa điểm tiếp theo.
Nơi đối với vu nữ mà đặc biệt thiện.
Bởi vì nơi căn bản là một biển lửa kéo dài dứt, khác với loại dung nham thể thấy ở khắp nơi tại lối địa ngục, đây là loại thể né tránh.
Vưu Phỉ lập tức nóng nảy: "Linh hồn của Anna thể ở đây? cảm ứng thể sai ."
Linh hồn của vu nữ mà đặt ở đây thì sẽ đốt thành tro ngay, như dù gom đủ những mảnh còn , linh hồn thiếu một phần, ảnh hưởng đối với một thể tưởng tượng .
Nhẹ thì cảnh giới sa sút, thiên phú còn, nặng thì cả biến thành một kẻ ngốc mơ màng hồ đồ cũng khả năng.
Vưu Phỉ liều mạng dùng niệm động lực xua tan ngọn lửa, nhưng biển lửa quy mô lớn như , cuồn cuộn dứt, căn bản thể khống chế.
Chúc Ương cũng vội vàng, quả thật đối với vu nữ mà , tuy phát triển đến nay thậm chí thể điều khiển lửa, nhưng bản nỗi sợ lửa vẫn khó thể phá vỡ.
Chúc Ương liền thả Tiểu Kỉ , chỉ biển lửa mặt: "Xem hàng mắt mày ?"
Tiểu Kỉ và Long Long vẫn còn đang bực bội vì đất diễn ở sân đấu con ma long cướp mất, lúc thả liền vui vẻ nhảy cẫng lên.
Nó liếc biển lửa, trong mắt hiện lên vẻ khinh thường, tỏ vẻ đây chỉ là một đống lửa bình thường, tuy lợi hại hơn lửa trần gian nhiều, nhưng đáng để Tiểu Kỉ để mắt.
Chúc Ương liền : "Vậy mày trong giúp lấy một thứ đây."
Tiểu Kỉ liền tiếp tục giận dỗi, đầu : "Hừ!"
Chúc Ương sờ sờ đầu nó: "Mày , tao gọi Long Long lấy nhé? Hoặc là con ma long cũng , nó mới nhận việc, lính mới, lúc đang thể hiện lắm đấy."
"Kỉ! Mẹ bắt nạt con—" Tiểu Kỉ kêu một tiếng, một đầu chui biển lửa.
Dọa cho Vưu Phỉ giật nảy : "Này! Con chim đó."
"Không , con bé thích lửa lắm, một ngày thấy lửa là châm mấy cái bật lửa chơi, đốt bao nhiêu cái rèm cửa , một ngày đ.á.n.h ba bữa cũng chừa."
Nói tay cô từ lúc nào xuất hiện một xiên cá, con cá to bằng một con cá sấu bình thường, da lột, đặt biển lửa thản nhiên nướng.
Thỉnh thoảng cô còn rắc thêm chút thì là và tiêu lên, Vưu Phỉ ở một bên xem mà ngây .
Đợi đến lúc mùi cá nướng thơm lừng, con chim cũng bay , trong miệng còn ngậm một mảnh vỡ đang phát sáng.
Vưu Phỉ vui mừng, đúng là mảnh linh hồn của Anna, cô vội vàng nhận lấy từ tay Tiểu Kỉ.
Sau đó con chim lớn dí đầu mặt Chúc Ương cọ tới cọ lui nũng, đòi ăn cá.
Chúc Ương : "Hết dỗi ?"
Tiểu Kỉ khi ngoài Long Long dặn dò kỹ lưỡng, nhất định mềm lòng với nhanh như .
Việc thể , nhưng tuyệt đối cho ý thức sai lầm vì bỏ gần tìm xa.
Kết quả món cá, nguyên tắc gì đó nháy mắt vứt đầu.
Chờ nó cầm cá về gian, Long Long túm lấy đ.á.n.h cho một trận, còn định tịch thu cá của nó.
Tiểu Kỉ chịu: "Cá của con, cá của con, ở ngay bên cạnh nướng cho con, con việc mà."
"Ăn cái rắm!" Long Long bắt lấy xiên cá kéo về phía : "Mày còn giảm cân xong, con phượng hoàng nào béo như mày ? Trận tiếp theo thể là tu tiên đấy, tao cảm ứng , nếu mày mất mặt thì cứ việc ăn uống vô tội vạ ."
Tiểu Kỉ sắp đến nơi: "Con tin, dọa con, đây là mỡ sữa, đáng yêu nhất."
"Đáng yêu cái rắm! Cá đưa đây."
"Không cho!"
Long Long giật lấy con cá: "Được , bày đĩa, thêm gia vị chúng cùng ăn."
Ở bên ngoài, Vưu Phỉ cũng dung hợp mảnh vỡ xong.
"Hóa bọc trong một thứ gì đó." Cô : "Người rốt cuộc ý gì? Nói là kẻ địch, quá chừa đường lui. Nói là bạn bè—"
Chúc Ương như : "Cậu tin ?"
Vưu Phỉ lắc đầu, đây rõ ràng là đang dắt mũi họ xoay vòng vòng, tuy trong quá trình cô cũng sức mạnh, nhận lợi ích, nhưng đối phương rốt cuộc che giấu cái gì?
Còn Chúc Ương trông như phát hiện gì đó, nhưng vẫn thản nhiên theo bước chân của khác, là vì cái gì?
"Đi thôi, tìm mảnh cuối cùng, lẽ cô nàng nguyền rủa chút gì đó." Chúc Ương .
Nơi cuối cùng là một vùng đất tối đen như mực, ánh sáng cũng thể chiếu xa hơn một mét.
Đi đường còn khả năng đ.â.m sầm ác ma ở đây.
Vừa mới đập bẹp một con ác ma ba đầu, hai bước họ đụng một con khác—
"Đi thì đường chứ! Muốn c.h.ế.t ?" Đối phương gắt gỏng.
"Đường nhà mày xây chắc? Mày gọi nó xem nó trả lời ?"
"Thôi thôi, đen như mực cũng đừng cãi . Đi chậm nữa lĩnh chủ nổi giận bây giờ."