Nữ Hoàng La Hét - Chương 591
Cập nhật lúc: 2025-12-10 19:39:53
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Em đám đàn ông xung quanh em bằng ánh mắt thèm thuồng thế nào ?" Gã họ Trương cố hạ thấp giọng, lẽ chính gã cũng thấy mấy lời của sáo rỗng đến mức nào.
Gã Chúc Ương với cô Thôi: "Hôm nay tuy đến là phụ nữ, nhưng xã hội phức tạp lắm, em đừng tưởng phụ nữ thì nguy hiểm. Đừng thấy cô vung tiền cho em mà mờ mắt, chúng là dân thường, cùng đẳng cấp với bọn họ ."
"Thứ của thì mãi mãi của , em đừng để mấy ấm cô chiêu nhà giàu ngoắc tay một cái là xiêu lòng."
Cô Thôi tức đến mức da đầu như nổ tung. Mẹ kiếp, cô còn kịp gì, gã tự cho cái quyền dạy đời cô .
Lúc nào cũng , gã chèn ép cô từ phương diện, biến thái mặt dày, mồm mép thì mấy cái lý luận PUA rẻ tiền, ngu hãm.
Thế mà mặc kệ cô thái độ thế nào, gã vẫn cứ trơ trơ như thấy.
Cô Thôi thật sự nghi ngờ ngày sẽ gã bức cho phát điên. Giờ cô chỉ vớ lấy cái dùi đục đá mà xiên cho gã một phát.
lúc , cô thấy một tiếng khẽ từ phía đối diện.
Cô Thôi đầu , thẳng cô gái xinh mặt. Đối phương rõ ràng thấy lời gã họ Trương , nhưng chẳng thèm đếm xỉa đến gã.
Ánh mắt cô từ đầu đến cuối hề liếc về phía gã, cứ như thể gã chỉ là một con giòi bọ, mà bình thường gần đó giòi thì đời nào cố ý cho bẩn mắt?
Cô ngẩng đầu, cô Thôi ngoắc ngón tay.
Động tác quyến rũ đến lạ, mặt cô Thôi thoáng đỏ lên, nhưng vẫn cúi đầu gần, gã họ Trương bên cạnh thấy gai mắt chịu nổi.
Chúc Ương ghé tai cô thì thầm: "Muốn thoát khỏi cái thằng dở ? Chị dạy cho một chiêu nhé."
Cô Thôi lẽ phiền đến phát ngán, cũng chẳng buồn quan tâm đối phương đáng tin , vội vàng hỏi: "Làm thế nào ạ?"
Chúc Ương : "Cô ở đây, chắc cũng quen vài phụ nữ cảnh khó khăn nhỉ?"
Cô Thôi hiểu ý cô đang đến loại " cảnh khó khăn" nào, chắc chắn kiểu sinh viên nghèo như cô.
Họ tuy nghèo, nhưng cho cùng, cuộc đời vẫn còn vô hạn hy vọng.
Ý của đối phương, hẳn là những phụ nữ sa chân vũng lầy của nghề .
Cô Thôi giữ , nhưng trong môi trường , những chuyện cô vẫn nhiều hơn bình thường.
Cô : "Ở quán bar cũng , nhưng nhiều nhất kể đến con hẻm ở phố phía đông, nơi mấy tiệm gội đầu với massage chân trá hình."
Mấy chỗ đó đương nhiên nơi ăn đàng hoàng, treo đầu dê bán thịt chó, cả con phố đều như .
Chúc Ương : "Tìm chắc khó nhỉ? Hỏi thử đồng nghiệp của cô xem?"
Cô Thôi cũng hiểu tại răm rắp theo lời cô, bèn hỏi quản lý, quan hệ của ông rộng hơn nhiều.
Ông lén với cô Thôi: "Cô hỏi mấy chuyện gì? Mà gần đây đúng là một đang khó khăn, già nghiện, giá rẻ bèo, chỉ cần tiền thì bảo gì cũng ."
Rồi ông kéo cô Thôi : "Này, mấy đó loại sinh viên như cô nên tiếp xúc , cẩn thận một chút."
Cô Thôi tự nhiên rõ, nhưng hiểu tin tưởng cô gái xa lạ xinh một cách lạ thường, thậm chí còn ngoan ngoãn về kể những gì .
Chúc Ương liếc điện thoại cô đưa, : "Ngẩn gì? Gọi cho , giá hai mươi vạn, bao việc bảy ngày, tin là đối phương sẽ đồng ý ngay."
Hai mươi vạn, đối với loại đó, bảo g.i.ế.c khi họ cũng .
Cô Thôi chút do dự, nhưng vẫn bấm gọi . Bên ban đầu còn tin, nhưng Chúc Ương chuyển ngay mấy vạn tiền cọc tài khoản WeChat mà đối phương cung cấp.
Chưa đến mười phút, phụ nữ đó xuất hiện ở quán bar.
Nghe phụ nữ bệnh. Dù cô Thôi định bảy ngày sẽ c.h.ế.t, còn thể chất của Chúc Ương thì miễn nhiễm với mấy thứ bệnh vớ vẩn đó, nhưng cô vẫn dặn cô Thôi cố gắng xa một chút.
Người phụ nữ trang điểm rẻ tiền, phấn trát dày cộp, gương mặt hằn nếp nhăn, vóc dáng cũng biến dạng. Bà ăn mặc hở hang, toát lên vẻ lẳng lơ và rẻ tiền.
Thấy Chúc Ương vẫy tay, bà liền tới, chút kỳ quái khi bà chủ là một cô gái trẻ như , nhưng nhận tiền thì vẫn chuyên nghiệp: "Bà chủ, đến ."
Gã họ Trương từ lúc phụ nữ bước tỏ vẻ khinh bỉ, thấy Chúc Ương còn chuyện với bà , gã như thể vớ vàng, tìm vết nhơ của đối phương.
Gã hưng phấn lải nhải với cô Thôi: "Con mụ là cái nghề đó , em xem cô còn chuyện với loại như , thể là ?"
"Không chừng còn bệnh xã hội gì đó, hôm nay em nên tan sớm , về tắm rửa uống nhiều nước ấm , đừng để lây bệnh."
Cô Thôi vì tận mắt thấy Chúc Ương chi mấy vạn bạc, trong lòng đang bực bội, liền quát: "Mẹ nó, theo dõi lâu như còn lây bệnh, thì ai thể lây bệnh cho ?"
Rồi cô mặc kệ lời dặn của Chúc Ương, tới với phụ nữ : "Không , , tiền chị cứ trả cho cô , chúng việc gì ."
Người phụ nữ cảnh giác cô Thôi, miếng ăn mồm đời nào chịu nhả ?
Cô Thôi bất đắc dĩ, c.ắ.n răng : " cho chị hai ngàn tiền công, ?"
Rồi cô sang Chúc Ương: "Sao chị chuyển nhiều tiền như qua đó?"
Nếu mua rượu còn thể coi là chuyện ăn của quán, chứ chuyện riêng tư mà để khác chi nhiều tiền như , cô Thôi thể chấp nhận .
Chúc Ương : "Không , tiền chị chỉ tạm ứng thôi, cần chị trả, đương nhiên cũng cần cô trả."
Nói cô thì thầm gì đó với phụ nữ , cô Thôi lo đến sắp , thấy phụ nữ đó đến mặt gã họ Trương.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nu-hoang-la-het/chuong-591.html.]
Bà ôm chầm lấy gã, mặc cho gã họ Trương mặt mày kinh hãi đến biến sắc, bà vẫn dí đôi môi đỏ choét lên mặt gã mà hôn chụt một cái: "Anh yêu, em gặp yêu , chúng đến với ."
"Mẹ kiếp, bà cái gì thế?" Gã họ Trương liều mạng đẩy bà , như thể dính thứ gì bẩn thỉu, gã điên cuồng chùi mặt, chùi thứ gì đó như nước bọt, cả da đầu tê dại. Không ảo giác , gã cảm thấy vùng da đó bắt đầu ngứa ngáy.
"Con nó, mặt mày đầy bệnh xã hội còn gì? Tin tao đ.á.n.h mày ? Con nó mày còn dám sáp gần?"
Người phụ nữ nhận tiền, đừng gã chỉ là loại miệng cọp gan thỏ, dù đ.á.n.h thật thì cũng đáng.
Thế là bà đuổi theo dính lấy gã: "Đừng chứ , chẳng thà cưới gái lầu xanh lương còn hơn lấy vợ nhà lành ngoại tình ? Anh xem mấy cô gái trẻ bây giờ tuy tươi mới, nhưng đứa nào cũng trải sự đời, ngoắc tay một cái là ngay."
"Ngược là bọn em, tuổi lớn thương , kinh nghiệm cũng đủ, cưới về nhà an thực tế."
"Đàn ông mà, cưới vợ chỉ để ngắm? Nói cho cùng chẳng là để sống cùng ? Anh xem, cũng đại gia, cũng chẳng soái ca ngời ngời. Vẫn là các cụ đúng, , đều là dân đen đầu tắt mặt tối, mơ mộng mấy thứ xứng với , giữ ?"
"Bà, con nó..." Gã họ Trương né sợ dính , mấy cái bài vở gã dùng để rao giảng cho cô Thôi lúc quên sạch sành sanh.
Chỉ cảm thấy lời của đối phương quen tai thế nhỉ?
Mà quen ? Đổi giới tính , chẳng chính là những lời gã lải nhải bên tai cô Thôi cả ngày ?
Người phụ nữ : "Anh xem, một trai trẻ như , tối hôm khuya khoắt đến mấy chỗ gì? Đây nơi gì, đàng hoàng mới tới. Bố ở nhà nuôi lớn từng , những nơi thế , họ sẽ nghĩ ? Anh nghĩ đến bố ở quê ?"
"Anh nếu chuyện đồn về quê, họ sẽ mất mặt đến mức nào ?"
Cái thì cô Thôi , đây là câu cửa miệng của gã họ Trương, sai một chữ. Cũng vì lý do , cô sợ gã thật sự sẽ mách chuyện cô ở đây về quê, nên mới hết đến khác nhượng bộ.
Cô Thôi ngờ cái thằng ngu đó cũng ngày hôm nay, trợn mắt há mồm khỏi cảm thấy hả hê trong lòng.
Gã họ Trương vẫn đang cố sống cố c.h.ế.t né tránh, phụ nữ xong, gã gầm lên: "Bà là con nào? Lão t.ử gì cần bà quản ?"
Người phụ nữ liếc gã với vẻ khinh bỉ. Nói thật, bà lông bông là do thời vận , lăn lộn xã hội bao năm, loại nào mà gặp? Cái thằng nhãi trong mắt bà còn non và xanh lắm, bà chủ dặn một câu là bà gì ngay.
Thế là bà vẻ quan tâm: "Ai da, thế, em là đang quan tâm mà. Anh đừng khép quá, học cách tiếp nhận lòng của khác, cả đầy gai góc nhạy cảm như thì ích gì cho chứ?"
Cái giọng điệu rao giảng đó tức c.h.ế.t .
Chúc Ương thưởng thức màn kịch , với cô Thôi đang lộ rõ vẻ khoái trá: "Thấy , trò vui còn nhiều."
Cô Thôi bao giờ thấy cái trò biến thái , gã họ Trương cứ như đờm dãi bám dai dứt, ghê tởm khó chịu.
Cô dùng đủ cách, từ c.h.ử.i bới đến động tay động chân, mặc kệ cô nổi điên thế nào, gã và những xung quanh đều như mắt mù, thấy yêu cầu thật sự của cô.
Thậm chí phần lớn trong trường mặc định họ là một đôi, cho nên lúc cô báo cảnh sát với giáo viên, khi họ tìm hiểu tình hình xung quanh, một ai về phía cô.
Tất cả đều tự cho là đúng, tin "những gì mắt thấy", khiến cô Thôi nhiều tức đến mức bật ngay tại chỗ.
cũng vô dụng, gã họ Trương còn vẻ "em chứng tỏ trong lòng em vẫn hiểu" hoặc bày bộ dạng dung túng bạn gái giận dỗi.
Dùng một câu để hình dung thì đúng là, phân còn lau khô dẫm một đống khác, bẩn thỉu ghê tởm vô cùng.
Ở một phương diện nào đó, gã họ Trương trong mắt cô Thôi đúng là vô địch, bởi gã hổ, hiểu tiếng .
cô bao giờ nghĩ tới, phản ứng tương tự một ngày cũng sẽ xảy gã. Người xung quanh mù, cả quán bar Chúc Ương bao chầu, phàm là mắt đều cái thằng béo c.h.ế.t tiệt đắc tội với mỹ nữ nên chỉnh.
Thế là lúc gã họ Trương la hét né tránh sự động tay động chân của phụ nữ, lùi đụng khách khác, chẳng những che chở cho gã, ngược còn xem náo nhiệt chê chuyện lớn, đẩy gã về phía .
"Thằng béo tao , đây còn đ.á.n.h ." Một khách quen của quán với những xung quanh: "Một thằng loser nghèo kiết xác mặt dày mày dạn theo đuổi mỹ nữ, còn tán vẻ đây."
"Ha ha! Tao nhớ chuyện đó, chạy quán bar rao giảng nữ đức. Lúc đó mấy em gái xung quanh đều vui, đ.á.n.h nó chính là do các em gái sai đấy."
"Thằng ngu học hai ngày PUA tự cho là cao thủ tình trường, cái gì cũng thuận lợi đúng ? Mấy cái trò của mày tao còn chẳng thèm ."
"Đây Hoa tỷ ở phố đông ? Hoa tỷ định lương ? Không tồi tồi, chị lăn lộn giang hồ bao năm, quen bao cảnh đời, lúc tìm về thực tế. Chọn cái thằng ngu đúng là thực tế thật."
"Này! Heo béo! Trốn cái gì mà trốn? Vợ mày tìm mày kìa."
"Ai là vợ nó?" Gã họ Trương mấy thanh niên giữ đẩy về phía , liều mạng giãy giụa mặt đỏ bừng.
Một nam sinh mất kiên nhẫn : "Tình cảm đều là bồi dưỡng mà thôi, một thằng đàn ông mà kén chọn thế ? Mày mơ tưởng mỹ nữ, nhưng mày xứng với ? Mày với cùng một thế giới ?"
"Chẳng chính mày , tự hiểu lấy ? Chẳng lẽ quán bar gọi hai ly rượu rẻ tiền tự cho giới thượng lưu ? Ra khỏi cửa mày vẫn khuân gạch, bưng mâm thôi. Hoa tỷ xứng với mày gì ? Người chê mày , còn lớn tuổi thương , vợ như đốt đèn lồng cũng khó tìm, mày còn vui?"
Gã họ Trương thể tin nổi mấy họ, liếc mắt một cái nhận mấy gã đều là khách quen của quán.
Cô Thôi xinh , tự nhiên sẽ thu hút sự chú ý của đàn ông, mấy đều tiếp cận cô, nhưng cái thằng béo thường xuyên như thằng ngu chằm chằm họ, c.ắ.n nhưng khó chịu, khiến ai cũng mất hứng.
Ngày thường cớ, lúc , đương nhiên là bỏ đá xuống giếng cho sướng.
"Đừng, đừng sờ tao, a..." Gã họ Trương hoảng sợ kêu to, nhưng hai tay khó địch bốn tay, cuối cùng vẫn rơi tay Hoa tỷ.
Hoa tỷ sức lực nhỏ, cộng thêm việc gã họ Trương kiệt sức vì những khác giữ , nên cứ thế bà lôi .
Đi đến cửa cảnh sát tuần tra qua, gã họ Trương lập tức như vớ cọng rơm cứu mạng:
"Anh cảnh sát ơi, cứu ! Con mụ là gái điếm, nó bắt cóc !"