Nữ Hoàng La Hét - Chương 594
Cập nhật lúc: 2025-12-10 19:39:56
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Ngay đó, chiếc quạt trần rơi xuống." Nói đến đây, A Minh trông như sắp sụp đổ, nó quệt mặt: "Đại ca, quyển sách đó rốt cuộc là cái gì? Làm gì chuyện trùng hợp như ?"
Lời của trọng lượng hơn Ngô Việt nhiều, huống hồ là chuyện c.h.ế.t mà đến hai cùng lên tiếng.
Những suy nghĩ đè xuống bắt đầu trỗi dậy, cả đám về phía gã cầm đầu:
"Đại ca, sách gì thế?"
"Đại ca mà cũng sách ? Lấy cho em xem với."
" đấy, thằng A Minh tuy nhảm, nhưng thằng Đông là em nhất của nó, đại ca cứ cho nó xem để nó yên tâm."
"Nếu vấn đề gì, em là đầu tiên tẩn nó giúp đại ca."
"Đại ca, lấy xem , cũng xem."
Cả đám hiểu lúc đồng loạt nảy sinh lòng hiếu kỳ thể kiềm chế, cứ như con nghiện lên cơn thèm thuốc.
Bình thường chúng sẽ đồng lòng dồn ép đại ca đến mức , nhưng hôm nay tà môn đến lạ.
Trong mắt gã cầm đầu lóe lên vẻ điên cuồng, hành động chẳng khác nào ai cũng cướp sách của gã.
Những lời thúc giục xung quanh trong mắt gã biến thành một đám ma quỷ nhảy múa. Đầu óc gã cầm đầu hỗn loạn, nhưng thứ duy nhất thể xóa nhòa chính là lòng tham và ác niệm đáy của gã.
Gã lùi một bước, c.h.ử.i bới: "Cút hết cho tao! Đã là tai nạn, lão t.ử mà thần thông quảng đại đến thế ?"
"Vậy thì cho bọn em xem quyển sách ," một đứa , thế mà giơ tay định giật.
Gã cầm đầu vội vàng gạt tay kẻ định giật sách , nhưng tình hình như kích động. A Minh hét lớn một tiếng ôm chầm lấy gã từ phía , ngay đó kẻ thò tay n.g.ự.c gã móc đồ.
Gã cầm đầu dù khỏe hơn thường cũng khó địch nhiều , đến lúc đẩy A Minh thì quyển sách móc mất.
Gã vội duỗi tay đẩy kẻ mặt , kết quả động tác quá mạnh, quyển sách rơi xuống đất.
Đó là một quyển sách bằng da ố vàng cũ kỹ, bình thường loại đồ vật chúng nó còn chẳng thèm liếc mắt lấy một cái.
lúc vì , ánh mắt cứ dán chặt nó dứt , thậm chí kẻ trong mắt còn lộ vẻ tham lam khó hiểu.
Một cơn gió thổi qua, những trang sách lật phần phật dừng ở một trang.
Những ký tự đó chúng nhận , nhưng bức chân dung ở giữa thì thể nào nhầm . Chân dung trong sách da tuy là ảnh đen trắng nhưng tuyệt đối hề mờ, ngược còn rõ nét.
Là thằng Đông!
Thằng Đông mới c.h.ế.t, chân dung xuất hiện trong quyển sách , mà quyển sách ở trong tay đại ca của chúng. Chuyện tất cả thể bình tĩnh nổi.
Đặc biệt là A Minh, nó như thể xác nhận suy nghĩ của , gầm lên một tiếng lao tới: "Là mày g.i.ế.c thằng Đông!"
Gã cầm đầu nhất thời đề phòng nên ăn trọn hai cú đấm, nhưng gã cũng dạng , vài đòn đẩy A Minh gầy như que củi . Sau đó, phản ứng đầu tiên của gã là giải thích, mà là nhặt quyển sách lên.
chỉ chậm vài giây, quyển sách khác nhặt mất, là một nam sinh mặt đầy mụn trứng cá.
Hắn cầm quyển sách trong tay, mặt lộ một nụ tham lam, điều kích thích gã cầm đầu cực độ.
Gã gầm lên một tiếng như dã thú, bộ dạng vô cùng đáng sợ, trong mắt từ lúc nào hằn lên những tia m.á.u đỏ, cả tròng mắt như nổ tung.
Mặt mày đỏ gay, gã lao về phía nam sinh mặt mụn: "Trả sách cho tao!"
Nam sinh lập tức lùi , hình linh hoạt, ngược gã cầm đầu lúc hành động chút cứng nhắc, cả trông .
Mắt thấy tên càng chạy càng xa, thậm chí cách hơn mười mét, gã cầm đầu trong lòng nóng như lửa đốt, ác niệm bùng lên.
Lúc là tiết học thứ hai buổi sáng, vì cổng trường quản lý nghiêm nên giờ chơi lớn thường xuyên ngoài mua đồ ăn sáng. Rốt cuộc bảy giờ sáng lớp tự học, ít kịp ăn sáng.
Cho nên giờ mấy hàng rong bán đồ ăn sáng hai bên cổng trường vẫn dọn hàng. Hôm nay nghỉ học một cách khó hiểu, nhiều học sinh ùa cổng trường tự nhiên cho việc buôn bán trở nên bận rộn.
Trong đó một nhà bán bánh cuốn chiên, chủ quán cầm một đôi đũa dài, ngừng lật mặt những chiếc bánh cuốn bên trong. Cũng may bây giờ thanh toán tiện lợi, cần thối tiền mặt, chỉ cần chuyên tâm chiên đồ là , nếu lúc thật sự xuể.
Bên ông chủ đang bận tối mắt tối mũi, nam sinh mặt mụn thấy đại ca đuổi theo liền bước nhanh hơn, một hòn đá ven đường vấp một cái, cả mất thăng bằng loạng choạng sang bên cạnh vài mét.
Sau đó cả chúi về phía , cắm thẳng đầu chảo dầu nóng.
Dầu nóng tiếp xúc với da thịt tươi sống phản ứng kịch liệt, tức khắc xung quanh chảo mỡ phát những tiếng xèo xèo như pháo hoa.
Học sinh đang chảy nước miếng chờ bánh cuốn dọa cho c.h.ế.t khiếp, la hét tán loạn. Thế là xong, nếu chuyện còn chỉ giới hạn trong một lớp, chứng kiến nhiều nhất là học sinh ở tầng lầu đó.
Bây giờ cổng trường bao nhiêu học sinh qua , thật sự giấu cũng giấu .
Chủ quán thấy tình hình , sạp hàng cũng cần, trực tiếp bỏ chạy. Tuy đây là do học sinh tự cẩn thận gây tai nạn, nhưng đến lúc ầm ĩ lên chắc chắn sẽ yên.
Cũng may ông là nơi khác đến, chỉ bày một cái sạp tạm bợ, kinh doanh chính quy, với xung quanh cũng quen nhiều.
Rời khỏi nơi đổi điện thoại là .
Ngược là Chúc Ương cảm thấy áy náy, còn tạm thời chuyển cho chủ quán một khoản tiền tài khoản WeChat của ông , rốt cuộc thành thành thật thật ăn buôn bán, gặp chuyện cũng xui xẻo.
Xung quanh một mảnh hỗn loạn, gã cầm đầu đẩy đám đang cản đường , như thấy cảnh tượng khủng bố, từ trong tay t.h.i t.h.ể cắm đầu chảo dầu bóc quyển sách.
Bởi vì đối phương nắm quá chặt, gã cũng tốn chút sức mới lấy .
Những tên côn đồ khác chút thất vọng buồn lòng, nhưng trong lòng càng nhiều là sự khó chịu khó hiểu, như thể lúc chia của hưởng phần.
Lúc gã cầm đầu càng thêm bình thường, cả đầu tím bầm như sung huyết, trông như sắp nổ tung đến nơi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nu-hoang-la-het/chuong-594.html.]
gã đang , giọng đắc ý mà bén nhọn, mang theo vẻ ai bì nổi: "Ha ha ha! Đây là của tao, tất cả đều là của tao, đứa nào dám cướp đều c.h.ế.t, tao là thần, tao là thần, tao ai c.h.ế.t đó ..."
Nói một nửa, gã cảm thấy thứ gì đó rơi xuống mu bàn tay , theo bản năng đỡ lấy, phát hiện là một con ngươi sung huyết, mà tầm mắt của gã cũng hiểu thiếu mất một nửa.
Gã ban đầu còn ý thức xảy chuyện gì, liền xung quanh như kinh hãi mà lùi , gã với vẻ mặt hoảng sợ.
Bên cạnh một cửa hàng, tường bên ngoài dán một tấm gương , gã cầm đầu qua, liền thấy hốc mắt trái của chỉ còn một cái lỗ đen mơ hồ, m.á.u từ bên trong chảy .
Gã la lên một tiếng, ném con ngươi trong tay , nhưng ném xong mới phản ứng đó là của , liều mạng quỳ rạp đất tìm. mất một con mắt, con còn cũng sung huyết như , tròng mắt dần trở nên mơ hồ, còn tìm ?
Có thứ gì đó từ trong mắt gã lăn , trong khí mơ hồ truyền đến một trận tiếng nhai nuốt, như thể đang ăn nho .
Gã cầm đầu thậm chí tiếng thể tưởng tượng cảnh quả nho tròn căng nghiền nát trong miệng, nước b.ắ.n tung tóe. Tuy thấy, nhưng gã chính là đối phương đang nhai nuốt hai con mắt của .
"Ai? Thằng ch.ó nào dám ăn mắt tao?" Gã cầm đầu điên cuồng gào thét.
Bộ dạng t.h.ả.m thiết của gã lúc , vài phần can đảm ai mà dám ?
con ngươi rơi đất của gã rõ ràng vẫn còn nguyên, tại gã như ? Liên tưởng đến sự điên cuồng của gã, nhất trí cho rằng gã điên .
Gã cầm đầu thấy tiếng nuốt, như thể món khai vị nuốt xuống, tiếp theo một ánh mắt tham lam đang đ.á.n.h giá gã.
Một giọng dính nhớp hắc hắc: "Nhóc con, giúp ngươi g.i.ế.c hai , cũng đến lúc lấy thù lao ."
Cách sử dụng sơ cấp nhất của sách da , chẳng qua là lợi dụng m.á.u để sai khiến ác linh xung quanh giúp g.i.ế.c , thù lao, chủ nhân của m.á.u sẽ ác linh c.ắ.n nuốt sạch sẽ.
Với linh lực của Ngô Việt, thể g.i.ế.c liên tiếp mười mấy mới phản phệ. Đám côn đồ vốn chỉ là thường, m.á.u của chúng căn bản thể điều khiển quỷ quái.
sách da vì Ngô Việt khuếch đại sức hấp dẫn trong m.á.u của đám , mới quỷ hồn xung quanh chịu mắc câu.
Ngô Việt thể chống đỡ qua nhiều g.i.ế.c chóc như mới phản phệ, gã cầm đầu bản lĩnh lớn như . Vốn dĩ cái c.h.ế.t trong phòng học đủ để gã đêm nay trở về ngủ một giấc tỉnh, ngờ trong thời gian ngắn như gã sử dụng nó để g.i.ế.c .
Quỷ quái cũng thích ăn lỗ vốn, nên thể chờ đợi nữa mà c.ắ.n nuốt gã.
Gã cầm đầu cảm thấy truyền đến một cơn đau nhói thẳng linh hồn, gã t.h.ả.m thiết kêu lên: "A!"
Gã cảm giác mỗi một tấc thịt đang sống sờ sờ xé , nỗi đau tuyệt đối là tổn thương thể thể hình dung, quả thực như đang ở trong luyện ngục trần gian, sống bằng c.h.ế.t.
xung quanh chỉ thấy gã đang liều mạng gào thét t.h.ả.m thiết, kỳ quái là căn bản một ai chạm gã.
Nỗi đau đớn c.h.ế.t giằng co vài phút, gã cầm đầu mới im bặt.
Người khác thấy rõ, nhưng Chúc Ương và Ngô Việt linh lực thấy rõ ràng, linh hồn của tên lúc chỉ còn một bộ xương.
Nội tạng bên trong vẫn còn đang đập, so với thể hình , trạng thái linh hồn càng thêm t.h.ả.m thiết.
Chỉ là ác linh tiếp tục ăn, chút nhai nổi, nó bực bội xoay hai vòng, ánh mắt ác ý về phía xung quanh.
Chúc Ương lúc đột nhiên phóng thích một chút tồn tại cảm, chỉ là một tia áp lực, dọa cho ác linh giật nảy , dám ý nghĩ vượt rào nữa.
Ngô Việt chút kỳ quái: "Hắn ... ?"
Chúc Ương : "Linh hồn cứ thế biến mất chẳng quá hời cho ?"
Nói sờ sờ đầu : "Cậu nhóc , đòi nợ mà cũng tính sổ ? Người nợ một trăm thì đòi cho đủ, chứ thể trả mười đồng là xong , đời cái lý đó ."
Ngô Việt lúc sống đ.á.n.h đập trường kỳ, khi c.h.ế.t rơi vòng luân hồi siêu thoát, dù chỉ tính bảy ngày một , đám tra tấn cũng bao nhiêu , thể để bọn chúng giải thoát nhẹ nhàng như ?
Ngô Việt Chúc Ương một lúc lâu, cúi đầu. Nói thế nào nhỉ, đối phương một mặt đang từng bước kéo khỏi vũng bùn, mặt khác hề bảo khoan dung với những nỗi đau qua, mà là lựa chọn cách thức khiến bản thống khoái nhất để cắt đứt với quá khứ.
Chuyện ... cũng quá dịu dàng ? Ngô Việt cúi đầu, mắt chút đỏ hoe.
Trong trường học, đám giáo viên đang sứt đầu mẻ trán lúc mới chạy , một nữa xua đuổi học sinh xung quanh, mà quyển sách da vốn gã cầm đầu nắm chặt trong tay, biến mất trong hỗn loạn.
Lúc Chúc Thiên xen lẫn trong đám biến trở về bộ dạng ban đầu của , chuẩn xác tìm Chúc Ương và Ngô Việt đang thấy.
Xông tới liền nũng với chị gái: "Vừa đáng sợ quá , nếu chị tay nhanh, em thiếu chút nữa đ.á.n.h ."
Chắc chắn là , Chúc Ương thể vì chút chuyện nhỏ mà để em trai đánh? Mấy cái đòn mà Ngô Việt giả đ.á.n.h đều là do cô tạo ảo giác, đối phương thực chất chỉ đạp tường vài cái mà phát hiện điều bất thường.
Chúc Ương sờ tóc : "Ai bảo em né, còn chờ chị tay, nũng ?"
Chúc Thiên vội vàng xua tay: "Không , lúc đó em đang sắm vai , chính là như , ảnh hưởng đến tư duy của em."
Nhanh nhảu đổ tội sang cho Ngô Việt.
Ngô Việt từ nhỏ đến lớn thiếu đổ tội, nhưng đều là mặt mày trầm mặc, trong lòng vô lực bi thương. Lúc sự nặng nề đó, ngược còn mở miệng phản bác: "Không , tự nũng đừng đổ cho ."
Chúc Thiên: "..."
Chúc Ương ha ha , ôm hai thiếu niên , xoa xoa tóc họ: "Được , chúng tìm cô Khâu ."
Ngô Việt ý thức đến để cứu vớt họ, chỉ , cô Khâu và cô Thôi cũng trong đó.
Điều nhịn hỏi: "Tại đối xử với chúng như ?"
Chúc Ương thản nhiên : "Đã các là đàn em của , đàn em gặp nạn đại ca tay giúp một phen, chẳng là chuyện đương nhiên ?"
Nếu để Chúc Ương tự , trong ba hộ khách thuê ở biệt thự cộng thêm nữ quỷ tiểu thư, những đàn em , ai là tính công kích mạnh nhất.
Câu trả lời của cô là Ngô Việt, một nguyền rủa c.h.ế.t nhiều như , ngược là cô Khâu trông vẻ ôn hòa vô hại nhất.