Nữ Hoàng La Hét - Chương 602
Cập nhật lúc: 2025-12-10 19:40:05
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Kết quả là lúc lên cấp ba, nhà bác cả tiêu hết tiền thừa kế vốn thuộc về Ngô Việt, chạy chọt khắp nơi, đút lót đủ kiểu để nhét thằng họ học lực làng nhàng trường điểm của thành phố.
Ngược , Ngô Việt thì ném sang đây, lý do là học phí bên rẻ, gần tiệm của họ, tiện cho mỗi ngày qua phụ giúp.
Anh họ của Ngô Việt học ở một trường tư thục nổi tiếng trong thành phố, đồng phục phẳng phiu, dáng thượng lưu. Hun đúc trong môi trường đó, dù là một con ch.ó dắt dắt cũng vẻ lanh lợi hơn vài phần.
Anh họ của Ngô Việt ngày càng dáng con , cái vẻ du côn lưu manh hồi nhỏ bỗng chốc biến mất, trông sáng sủa hẳn , vẻ tương lai xán lạn lắm.
So sánh với , Ngô Việt gầy gò, âm trầm, tóc tai che cả mắt trông càng thêm t.h.ả.m hại.
Cả nhà họ bòn rút tài sản vốn thuộc về , áp bức m.á.u thịt của , cả nhà béo mập mạp thể gầy gò ốm yếu của mà sống sung sướng.
Nhà bác cả thể vì chướng mắt mà đuổi Ngô Việt khỏi nhà, nhưng duy nhất kiên trì việc cả nhà cùng xuất hiện dịp lễ Tết.
Họ cực kỳ thích dắt Ngô Việt cùng họ đến khắp nơi, họ hàng khen ngợi và so sánh hai đứa trẻ khác một trời một vực. Đặc biệt là ông bác cả, cứ như thể cuộc đời mà ông hằng ao ước đảo ngược ở thế hệ con trai .
Người chú ý, khen ngợi trở thành con trai ông , còn kẻ thầy cô quở trách, ai đặt hy vọng, đến ánh mắt cũng mang theo vẻ soi mói khinh miệt là em trai .
Nói xa , tóm bất kể là ngôi trường nhà bác cả, trong mắt Chúc Ương đều ai vô tội.
Nhà bác cả chiếm đoạt gia sản, đuổi một đứa trẻ vị thành niên khỏi nhà còn coi như lao động miễn phí thì cần .
Ngô Việt thường xuyên mang thương tích đến trường, thậm chí còn bắt nạt ngay mặt . Giáo viên trong trường, phàm là mù, thì thể nào .
theo Chúc Ương thấy, căn bản ai từng lên tiếng ngăn cản hành vi bắt nạt .
À, mà thật cũng một , một giáo viên lạnh lùng đẩy gọng kính, gõ gõ bàn: "Mấy em , đừng ảnh hưởng đến lớp học. Muốn gây sự thì ngoài mà giải quyết."
Sau đó Ngô Việt kéo khỏi phòng học. Cảnh tượng bên ngoài, cùng với giọng bài như một cái máy của thầy chẳng quan tâm học sinh bên giảng , thỉnh thoảng lọt tầm mắt của Ngô Việt qua ô cửa sổ.
Với tư cách là nhà trường và giáo viên, rõ chuyện bắt nạt mà thờ ơ, trong mắt Chúc Ương chỉ là đồng phạm, mà còn là một mắt xích trong chuỗi bạo lực.
Huống hồ ngôi trường đó ngoài Ngô Việt , cũng những học sinh khác mỗi ngày đều sống trong nước sôi lửa bỏng, chẳng qua Ngô Việt thê t.h.ả.m hơn mà thôi.
Lại về quyển sách da , khi tên cầm đầu c.h.ế.t, trong lúc hỗn loạn quyển sách ai nhặt .
Chúc Ương rõ, chính là một đứa trong đám côn đồ đó.
Cả bọn chúng hôm nay c.h.ế.t ba đứa, theo lý thuyết thì đều nên cảnh giác với sự tồn tại của quyển sách da , rốt cuộc chuyện quá tà môn.
quyển sách da nếu thể bỏ qua cấp bậc để ký kết khế ước linh hồn, thì há là mấy kẻ thường thể chống ?
Mặc dù bây giờ nó vẫn thăng cấp, thể hiện thực lực đáng sợ thật sự, nhưng để dụ dỗ mấy tên vốn lòng đen tối thì vẫn quá đủ.
Những kẻ đó khi rời trường liền chia mấy ngả, đứa hẹn cùng , tự nhiên cũng đứa lẻn một .
Trong đó, kẻ nhặt quyển sách da dĩ nhiên chia sẻ thứ với khác.
Đi một con hẻm tối tăm, mới móc quyển sách da từ trong lòng , vẻ mặt tham lam quyển sổ bìa da ố vàng.
Hắn nhịn đưa tay sờ lên nó, cảm giác trong tay như đang chạm làn da của một mỹ nhân tuyệt sắc: trắng nõn tì vết, ấm áp như ngọc, mịn màng vô cùng. Vuốt ve nó, cứ ngỡ một mỹ nhân thật sự đang hiện mắt .
Đối phương vẻ khuynh thành, dường như dễ dàng . So với nàng, mấy con bé dân chơi ngày thường tốn công lấy lòng, quả thực chỉ là cỏ khô đáng nhắc tới.
Nếu quyển sách , tất cả đều còn là mơ mộng, một giọng trong lòng mách bảo như .
Sự tham lam ngu xuẩn thuần túy lôi và khuếch đại vô hạn, tự nhiên thể trông mong một tên côn đồ chút lý trí và tự chủ nào.
Loại chỉ vì hưởng thụ mắt, trộm cắp, bắt nạt bạn học, chuyện gì cũng . Chúng nó vay nặng lãi chẳng qua là vì tạm thời khả năng vay mà thôi.
Với loại chỉ hưởng thụ bất chấp hậu quả , thể bắt cảnh giác với chính ? Mặc dù bài học của ba kẻ c.h.ế.t còn sờ sờ mắt, nhưng chút lo ngại đó nhạt vô hạn trong lòng.
Kẻ đó vẻ mặt tham lam, lâng lâng cảm nhận sự thỏa mãn mà quyển sách da mang trong chốc lát, cẩn thận cất định khỏi hẻm.
Tiếp theo liền thấy một xuất hiện ở đầu hẻm, là tên nam sinh vẫn luôn nghi ngờ gã cầm đầu, cũng chính là bạn nhất của tên côn đồ quạt trần c.h.é.m đầu.
Lúc đột nhiên xuất hiện ở cuối con hẻm, ánh sáng bên ngoài ngược chiều chiếu , khiến cả trông âm u như một cái xác hồn.
Trong ánh sáng mờ tối, tên côn đồ nhặt quyển sách da chú ý đến vẻ mặt của đối phương lúc kỳ quái đến mức nào.
Hắn giật : "Ái chà, là mày , nó như ma tao giật cả ."
Tiếp theo liền lướt qua , : "Sao mày về nhà? Nhà mày hướng ? Tao thằng Đông c.h.ế.t là một cú sốc lớn với mày, hai đứa mày dù cũng lớn lên cùng từ nhỏ."
"Lúc vẫn nên về , đừng lượn lờ bên ngoài nữa, tao cũng về đây, nó hôm nay sợ vãi."
ngay khoảnh khắc ngang qua , đối phương tóm lấy , giọng như từ nơi xa vọng , nhẹ bẫng: "Đưa quyển sách đó cho tao."
"Hả? Quyển sách nào? Tao mày đang gì."
"Đưa cho tao, quyển sách đó hại c.h.ế.t thằng Đông, tao nhất định lấy nó." Nam sinh đầu , trong mắt chi chít tơ máu, vẻ mặt dọa đối phương giật nảy .
Miệng thì , nhưng vẻ mặt như con nghiện lên cơn đói thuốc, bức thiết hút ma túy, vì thế lý trí biến mất, trông như kẻ lục nhận.
Tên côn đồ nhặt quyển sách da hoảng sợ, lập tức che chặt quyển sách, giằng khỏi tay đối phương để bỏ chạy.
Hắn cho rằng chỉ cần khỏi con hẻm khi đối phương dây dưa là , nhưng hiển nhiên xem nhẹ tình hình, cũng như mức độ bình thường của kẻ .
Trong đám côn đồ, tên cầm đầu c.h.ế.t tự nhiên là tiếp xúc với quyển sách da nhiều nhất, nhưng ngoài , trong những kẻ còn sống thì chính là thấy quyển sách da nhiều nhất.
Nếu so sánh chuyện với một loại độc tính, thì nghi ngờ gì chính là kẻ trúng độc sâu nhất.
Trong tay nam sinh từ lúc nào một con d.a.o gập, thứ đồ đám côn đồ như chúng nó đứa nào ít nhiều cũng sẽ mang theo một con.
Ngày thường dám dùng thì chắc, rốt cuộc những kẻ kéo bè kéo cánh cũng chỉ dám bắt nạt bạn học trong trường, ngoài vẫn dám càn.
Thường thì dùng để dọa là chính, nhưng lúc chút do dự đ.â.m phập tên côn đồ .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nu-hoang-la-het/chuong-602.html.]
Hơn nữa, sợ một nhát trúng, đối phương còn khả năng phản kháng cướp quyển sách da , trực tiếp nhắm thẳng cổ mà đ.â.m tới.
Tức khắc, cổ tên côn đồ xuất hiện một lỗ thủng lớn. Hắn ôm lấy cổ, thể tin nổi đối phương, m.á.u tuôn như vòi nước vỡ, cách nào cũng ngăn .
Vẻ mặt từ hoảng sợ đến dữ tợn liên tục đổi. Nam sinh đ.â.m đối phương xong liền xốc áo khoác lên, thấy quyển sách da bên trong, mặt lộ vẻ mặt của một kẻ lang thang sa mạc thấy ốc đảo.
Định duỗi tay lấy, đối phương màng vết thương cổ, hai tay lập tức đặt lên quyển sách da , gắt gao túm chặt chịu buông.
Hai đều điên mà tự , giá trị của một quyển sách, mạng dường như đáng nhắc tới.
Nam sinh thấy đối phương thật sự chịu buông tay, thế mà trực tiếp dùng d.a.o từng ngón một bẻ tay đối phương , bẻ thì cắt đứt cũng tiếc.
Máu thể tránh khỏi b.ắ.n tung tóe lên , nếu lúc mặt một tấm gương, nhất định thể thấy bộ dạng hiện tại của đáng sợ đến mức nào.
Vẻ mặt bệnh hoạn khao khát và đắc ý, trong mắt chi chít tơ máu, mặt là m.á.u tươi, quyển sách da đến điên cuồng:
"Của tao, là của tao, ha ha ha... , tất cả đều là của tao."
Lúc đầu hẻm truyền đến một tiếng thét chói tai, bọn họ vốn dĩ ở gần lối của con hẻm, mua đồ ăn qua lơ đãng liếc trong, liền thấy cảnh tượng đáng sợ .
Đối phương dường như tỉnh táo , vội vàng cất sách lòng chạy về hướng ngược , đến mười phút, con hẻm xe cảnh sát vây kín.
Mà nam sinh ôm quyển sách da như báu vật chú ý tới, lúc cướp sách với tên , chẳng những m.á.u của kẻ đó gần như nhuộm đỏ bộ quyển sách, mà chính trong lúc tranh giành cũng thể tránh khỏi xây xát.
Lúc quyển sách da như sinh mệnh, những vết m.á.u nhuộm bìa sách và các trang giấy như sống , hút một trang trong đó.
Trong chốc lát, quyển sách da liền khôi phục dáng vẻ ban đầu. Nếu Chúc Ương và Ngô Việt ở đây, sẽ thấy—
Nam sinh vẻ mặt hưng phấn ôm sách chạy khỏi hẻm, mà phía , tên côn đồ cổ một cái lỗ lớn, ngón tay cũng vặn vẹo biến hình thậm chí gãy mất hai ngón, đang vẻ mặt oán độc theo .
Nam sinh chạy đến một nhà xưởng bỏ hoang mà đám côn đồ chúng nó thường tụ tập, nơi bình thường ngoài đến.
Ngô Việt thật cũng nhận nơi , bởi vì chỉ một đưa đến đây để tống tiền.
Lúc nam sinh mới dám lấy quyển sách da , nhưng may, những kẻ vốn tản , vì thật sự chỗ nào để , cảm thấy ở nhà cũng chán, gọi điện thoại tụ tập .
Mọi gọi cho , bởi vì và thằng Đông là em nhất, phỏng chừng lúc sẽ tâm tư ngoài chơi.
Cũng sự việc trùng hợp như , là nguyên nhân khác, tóm nam sinh còn kịp thở phào nhẹ nhõm, liền thấy bên ngoài truyền đến tiếng .
"Tao , chuyện tà môn ?"
" , đại ca với thằng A Minh c.h.ế.t cũng giành quyển sách đó, thằng nhóc Ngô Việt quyển sách đó là sách nguyền rủa, sẽ thật sự ma chứ?"
Những tiếp xúc với quyển sách da cũng lâu, quên mất cũng rơi trạng thái tranh giành, lúc nhớ , còn tưởng rằng chỉ xem náo nhiệt.
"Theo tao thấy, khi nào là thằng nhóc Ngô Việt giở trò quỷ ? Thứ chữ giun dế đó ngoài nó còn ai nhận ?"
"Tao thấy cũng giống, để nó nhân cơ hội chạy thoát, lát nữa chúng tìm nó, bắt nó nhổ hết những gì nó , thuận tiện kiếm ít tiền tiêu."
"Trên nó thì tiền, tao hôm qua mới lục soát, nhưng nhà bác nó—"
"Phì! Bác nó mà chịu giải quyết rắc rối cho nó mới là lạ."
"Ha hả! Bây giờ thì do bọn họ quyết định nữa, chúng c.h.ế.t ba , dù cũng lời giải thích, nó mà trả tiền, chúng liền ở cửa nhà nó loạn."
Những kẻ tuy tuổi còn nhỏ, nhưng luận về việc tận dụng thứ để kiếm chác, đứa nào đứa nấy đều lanh lợi.
Có giọng một nữ sinh : "Vậy thì nhanh tay lên, đợi bên trường học phản ứng , chúng sẽ chiếm hời , lúc trắng là ỷ việc họ còn tình hình."
"Ha ha! Chỉ Kỳ Kỳ mày thông minh."
"Phì! Bớt dẻo mỏ , tiền, gọi tao gì? Còn bằng ở nhà ngủ."
"Ở nhà gì vui? Mày chẳng cũng cãi với ba mày ... A Minh?"
Mấy đẩy cửa liền thấy nam sinh đang chuẩn trèo cửa sổ bỏ trốn.
Nam sinh thấy chẳng những dừng , động tác ngược càng nhanh hơn.
Mấy phản ứng cũng chậm, lập tức tản tóm xuống, đó liền thấy áo sơ mi đồng phục của là một mảng vết m.á.u khô một nửa, trông quỷ dị đáng sợ.
Mọi hoảng sợ, chỉ quần áo : "Đây là m.á.u của ai?"
Nam sinh trả lời họ, chỉ liều mạng giãy giụa, cả như một con thú vây.
Hắn như tự nhiên càng tha cho : "Hỏi mày đấy, m.á.u là của ai?"
"Lúc chúng tách mày còn mà? Mày gì?"
Nữ sinh tương đối lanh lợi, lập tức nghĩ tới điều gì đó, với bên cạnh: "Gọi điện cho thằng Đại Mới Vừa ."
Điện thoại bên nhanh bắt máy, tin tức nhận là đối phương c.h.ế.t, phơi thây đầu đường, c.h.ế.t thảm.
Cảnh sát thông báo cho gia đình , lúc bạn học gọi điện đến, thông báo cho họ đến cục cảnh sát điều tra.
Hai vội vàng cúp điện thoại, nam sinh phía , một chân đá A Minh:
"Đây là m.á.u của thằng Đại Mới Vừa ? Mày g.i.ế.c nó ?"
Những khác còn phản ứng , cho rằng đối phương sẽ phủ nhận, ngờ A Minh ngẩng đầu, trong mắt lộ nụ quỷ dị:
", là tao g.i.ế.c nó. Ai bảo nó dám cướp đồ của tao?"