Nữ Hoàng La Hét - Chương 604

Cập nhật lúc: 2025-12-10 19:40:07
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Cảnh sát ? Sao mãi tới?" Ông bác cả của Ngô Việt bực bội hỏi.

"Bảo là đang đường ."

"Còn đang đường? Nửa tiếng bảo đang đường, bộ cũng tới nơi ! Gọi tiếp ."

gọi đến cháy máy, trong lịch sử cuộc gọi của bất kỳ đồn cảnh sát nào trong thành phố cũng sẽ bản ghi báo án của họ.

Thấy cảnh sát mãi tới, mà gã điên bên trong vẫn đang quậy phá, khi vợ chồng bác cả của Ngô Việt thanh minh, khẩy: "Không liên quan? Tưởng tao ngu , nó lớn lên cùng các từ nhỏ, tìm các thì tìm ai?"

"Mẹ nó, tao nuôi một đứa mồ côi mà còn là của tao ?" Ông bác cả gầm lên.

Xung quanh vang lên một tràng xì xào, là hàng xóm láng giềng, liền bắt đầu bàn tán:

"Nói thế cũng đúng. Bố thằng bé mất , nhà cửa tiệm tùng đều để cho vợ chồng ông bà hưởng, thế mà nuôi nó kêu là gánh nặng ?"

"Ngày thường Ngô Việt cũng qua tiệm phụ giúp ít chứ? Còn nhiều hơn cả nhân viên chính thức , nó ăn ."

" đúng, từ lúc còn bé tí bắt đầu phụ , chắc tầm mười tuổi nhỉ? Hồi đó tiệm còn tiệm đồ ăn nhanh ."

"Bà bác nó thì lắm, nào là coi hai đứa như con đẻ, nhưng xem Ngô Việt ngày thường mặc cái gì, còn con trai bả thì mặc cái gì?"

"Thằng bé mười mấy tuổi ngoài ở một , thế mà còn bảo là do nó cứng đầu, đến tuổi nổi loạn nên ở chung với gia đình."

"Chà, mới đầu đấy, nổi loạn đến mức dọn ngoài ở mà ngày nào cũng ngoan ngoãn qua tiệm phụ việc."

"Làm chậm một tí là c.h.ử.i lên c.h.ử.i xuống. Thôi, chuyện nhà xen , nhưng bây giờ thằng bé gặp chuyện, hai vợ chồng phủi sạch trách nhiệm như thế."

"Nghe ông bác nó kìa, đúng là khẩu phật tâm xà."

Hai vợ chồng cho đỏ mặt, láng giềng bao năm, ai mà ai? Nhiều chuyện trong lòng đều hiểu rõ, chỉ là mà thôi.

hôm nay thì thật sự quá đáng, nên xung quanh nhịn mà bàn tán.

Hai vợ chồng đang định cãi , liền thấy gã điên đột nhiên lanh lẹ hẳn lên, vung d.a.o c.h.é.m quầy thu ngân, định giật tiền bên trong.

Nếu là ngày thường thì cũng chẳng , bây giờ phần lớn khách đều thanh toán qua điện thoại, trong quầy trừ một hai trăm nghìn tiền lẻ dự phòng thì chẳng bao nhiêu.

hôm nay đúng là ngày thanh toán tiền hàng, lát nữa nhà cung cấp sẽ qua lấy tiền, mấy chục triệu còn đang ở trong đó.

Hai vợ chồng tức khắc nóng nảy: "Này ! Mày gì?"

Nói cũng chẳng thèm để ý đến con d.a.o trong tay đối phương, lập tức xông .

Cũng may còn đủ thông minh, tiện tay vớ lấy một cái ghế chứ ngốc đến mức tay đối đầu với d.a.o phay. Ông bác dùng ghế móc cổ gã côn đồ, sống c.h.ế.t kéo khỏi quầy thu ngân.

Hai vợ chồng lúc mới thở phào nhẹ nhõm, dù cũng là hai lớn, về thể lực vẫn chiếm ưu thế.

Gã côn đồ khống chế, con d.a.o phay trong tay vung loạn xạ. Bà bác của Ngô Việt vớ lấy một cây lau nhà, quất mấy phát cánh tay , cuối cùng cũng con d.a.o văng .

Ông bác thấy liền ném ghế , định nhanh chóng khống chế , nhưng gã côn đồ lúc mất trí, thấy d.a.o phay còn, ngược càng thêm điên cuồng.

Trong mắt hằn lên những tia máu, gương mặt dữ tợn lao vật lộn với ông bác cả. Hắn chỉ là một thằng học sinh cấp ba, thể trạng so với một đàn ông to con như ông bác của Ngô Việt.

cái vẻ điên cuồng màng sống c.h.ế.t đó thật sự dọa , ông bác cả vật lộn một hồi vẫn khống chế . Thấy đối phương định chạy bếp, sợ trong lấy dao, ông tức khắc nóng nảy.

Vì thế, ngay lúc đối phương sắp bếp, ông liền dùng hết sức đóng sập cánh cửa kim loại nặng trịch của nhà bếp , định kẹp để giữ chân.

Ông bác cả của Ngô Việt trong lòng sốt ruột, tay tự nhiên nhẹ, thể là dùng lực.

Cánh cửa tuy cồng kềnh, nhưng với sức của ông bác cả, nếu là một bàn tay thò qua, khi kẹp gãy xương cũng là chuyện thể.

cơ thể chịu lực và áp lực tự nhiên yếu ớt như bàn tay, theo lý thuyết, dù đối phương sẽ dễ chịu, nhưng nhiều nhất cũng chỉ như đ.á.n.h một gậy, khi còn nhẹ hơn, rốt cuộc diện tích chịu lực khá rộng.

trùng hợp đến mức, lúc ông bác cả đóng cửa, cả đối phương bước bếp, chỉ còn cái đầu trong lúc giằng co loạng choạng ngửa .

Sau đó, khe cửa hung hăng kẹp cổ . Cái cổ giòn tan, cứ như một miếng bánh đũa kẹp đôi. Một vật thể hình cầu rơi xuống, nảy tưng tưng sàn mấy cái lăn vài mét mới dừng .

"A!!!" Xung quanh vang lên tiếng thét thê lương: "G.i.ế.c !!!"

Đám còn vây xem náo nhiệt, lúc lập tức giải tán quá nửa, dù vài kẻ gan lớn hơn, cũng dám gần như .

Ông bác cả của Ngô Việt mở cửa, thấy cái xác đầu ngã quỵ xuống, đập bệ bếp từ từ trượt xuống, m.á.u chảy lênh láng, chẳng mấy chốc sàn bếp là một vũng đỏ chói mắt.

Quay đầu , ông thấy vợ lúc mặt còn giọt máu, môi trắng bệch như quét sơn.

run rẩy : "C.h.ế.t, c.h.ế.t , c.h.ế.t ."

Tiếp theo, bà như phát điên lao ngoài, gào lên với đám tản : "Không liên quan đến chúng nhé, đều thấy cả đấy, là thằng ranh con tự tìm đường c.h.ế.t."

"Là tai nạn, tất cả đều là tai nạn! Diêm Vương ai canh ba c.h.ế.t, nào giữ đến canh năm, đây là của nó, hôm nay nó tận ."

"Đến lúc đó chứng cho chúng đấy." Nói định kéo mấy hàng xóm.

mới xảy một màn đáng sợ như , ai mà dính ? Hơn nữa bộ dạng điên điên khùng khùng của bà bác lúc , càng những vốn kinh hãi thêm sợ hãi, vì thế bà chạy đến , bên đó liền liều mạng lùi .

Lúc , bà thấy một giọng : "Mẹ? Mẹ ?"

Bà bác của Ngô Việt như thấy tiếng trời, nước mắt tức khắc tuôn : "Con trai, con về ?"

Người đến chính là họ của Ngô Việt. Cậu đến tiệm để phụ giúp, trừ những lúc hết tiền đến đòi tiền hoặc dắt bạn bè đến ăn chùa , ít khi đến tiệm.

Đến tiệm cũng sẽ theo thói quen mà hành hạ Ngô Việt một trận. Lúc chính là đang hết tiền, đến tìm cha để xin.

Thấy như , họ của Ngô Việt c.h.ử.i ầm lên: "Thằng Ngô Việt ? C.h.ế.t xó nào ?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nu-hoang-la-het/chuong-604.html.]

"Con ơi, con đừng nhắc đến cái đồ chổi đó nữa, chuyện hôm nay chính là do nó gây đấy."

Đã c.h.ế.t , bất kể , đầu tiên một khoản bồi thường là thể thiếu, nếu cha đối phương mà để yên?

Bọn họ mà chịu, đối phương chân đất sợ mang giày, ngày nào cũng đến đây loạn, tiệm của họ còn mở ?

Nghĩ đến đây, bà bác của Ngô Việt chỉ thấy trời đất tối sầm, lộn xộn kể cho con trai , quả nhiên họ của Ngô Việt nổi giận: "Dựa cái gì? Chính nó cả ngày lêu lổng với đám côn đồ bên ngoài, chuyện bắt nhà gánh, nhà nợ nó ? Nuôi bao nhiêu năm mà còn dứt đúng ?"

Khác với cha , họ của Ngô Việt và Ngô Việt trạc tuổi , lúc cha Ngô Việt c.h.ế.t cũng còn nhỏ, đối với chuyện tài sản gia đình tự nhiên khái niệm.

Chỉ khi nhà nhận nuôi Ngô Việt, họ liền dọn một căn nhà lớn, cha cả ngày ăn chơi mạt chược cũng mở tiệm, cuộc sống trong nhà lên.

từ trong lòng cảm thấy Ngô Việt chính là một gánh nặng mà họ hàng ném , nhà bọn họ cho một miếng cơm ăn là ân huệ lớn lắm .

Nếu , loại quái t.h.a.i cô nhi viện, chắc chắn sẽ bắt nạt đến c.h.ế.t, cho nên gã nay đều cảm thấy cả nhà ơn với Ngô Việt.

Chỉ là Ngô Việt ngày thường điều mà thôi.

Hùng hổ c.h.ử.i bới càng càng tức, liền móc điện thoại gọi cho Ngô Việt, kết quả bên căn bản bắt máy.

Bà bác của Ngô Việt hai mắt đẫm lệ : "Vừa lúc thằng côn đồ cầm d.a.o c.h.é.m trong tiệm, nó bảo chúng cứ chống đỡ , nó ăn xong cơm mới qua."

" là trời sập cũng bằng bữa cơm của nó, bác cả bác gái của sắp c.h.é.m c.h.ế.t, mà còn tâm tư ăn cơm?"

"Không coi nó là một nhà, thật sự đứa nhỏ , lòng quá bạc bẽo, đây là lời mà thể ?"

Anh họ của Ngô Việt tự nhiên phẫn nộ thôi: "Con tìm nó."

"Đừng, con xem bố con thế nào , dám qua đó, bố con nửa ngày , dọa choáng váng ."

Anh họ của Ngô Việt rời khỏi nơi , đối mặt với cảnh tượng đáng sợ bên trong, nhưng sợ đến c.h.ế.t khiếp, chính cũng thể thoái thác, đành lấy hết can đảm .

Mắt gần như chỉ hé một khe nhỏ, nhưng vẫn cảnh tượng thê t.h.ả.m trong phòng cho hoảng sợ. giây tiếp theo, liền thấy bố .

Cậu cứ ngỡ bố lúc chỉ dọa đến ngây dám ngoài, nhưng cảnh tượng mắt khác.

Cậu thấy bố , trong tay đang cầm một quyển sách, một quyển sách bằng da ố vàng, trông cũ, lẽ mấy thu mua phế liệu bên ngoài cũng chê.

bố cầm nó trong tay, như nhặt báu vật, vẻ mặt tham lam si mê nó.

Anh họ của Ngô Việt nhịn tới: "Bố, bố cầm gì trong tay thế?"

Ông bác cả của Ngô Việt giật nảy , ngẩng đầu con trai: "Hết cả hồn! Mày đến lúc nào thế? Đi tiếng động ."

"Bố, trong tiệm xảy chuyện lớn như , bố cứ như chuyện gì thế?"

Ông bác cả của Ngô Việt lúc mới như phản ứng : "À ! Chờ cảnh sát tới, chờ cảnh sát tới."

Nói đột nhiên như ý thức điều gì: "Cảnh sát tới tịch thu nó vật chứng ?"

Tuy rõ là cái gì, nhưng họ của Ngô Việt ông đang chỉ cái gì.

Bố dậy, sàn nhà là một cái xác đầu, cái đầu thì ở phòng khách, mặt còn hướng về phía ông , gắt gao chằm chằm kẻ g.i.ế.c .

bản "kẻ g.i.ế.c " trông như chẳng thèm để ý, bộ tinh thần đều đặt quyển sách da , trong miệng lẩm bẩm: "Không , thể để họ mang đồ , thể đưa cho cảnh sát."

Anh họ của Ngô Việt quyển sách trong tay bố , tinh thần một trận hoảng hốt, ma xui quỷ khiến : "Hay là đưa con cất cho, con để trong cặp sách, con đoán cảnh sát chắc sẽ lục soát con ."

Ông bác cả của Ngô Việt đầu tiên là giật , cảm thấy cách tồi, nhưng ngay lúc sắp đưa sách cho con trai, thấy con trai chằm chằm quyển sách với vẻ mặt thèm thuồng.

Lập tức vui: "Sao? Mày cũng ? Cút ngay cho tao! Đây là của tao."

Anh họ của Ngô Việt thấy vẻ mặt vô lý của ông , bèn : "Con chẳng cất giùm bố ? Có thứ mà lải nhải mãi."

Thấy ánh mắt của bố càng thêm tin tưởng, họ của Ngô Việt nóng nảy: "Con bảo bố đưa cho con!"

Vừa giơ tay , liền kích thích ông bác cả của Ngô Việt. Ông tát một cái tối tăm mặt mũi, c.h.ử.i ầm lên: "Hay lắm! Mày cũng đến cướp đồ của tao, định lừa lấy sách tự cất đúng ? Nói cho mày , cửa ! Tao c.h.ế.t cũng chôn cùng nó."

Anh họ của Ngô Việt đ.á.n.h đến đầu óc ong ong, nhưng so với đau đớn và phẫn nộ, lúc chi phối cảm xúc của nhiều hơn là sự khao khát đối với quyển sách da .

Cậu cũng nổi giận, như một con nghé con xông tới, ôm lấy thể bố mà vật :

"Phì! Tao là con trai duy nhất của mày, mày c.h.ế.t thì của nả nào mà chẳng là của tao? Mang xuống quan tài cho đất nó ăn , thà để cho tao còn hơn."

"Tao còn c.h.ế.t , mày nhớ thương ?" Ông bác cả của Ngô Việt nổi giận: "Buông , tin tao mà còn lộn xộn nữa thì một xu cũng để cho mày ?"

"Vậy mày để cho ai? Để cho Ngô Việt ? Thôi , chẳng lẽ mày với thằng tạp chủng ?"

Hai cha con đ.á.n.h túi bụi trong tiệm, họ của Ngô Việt chỉ là một học sinh cấp ba tự nhiên là đối thủ của bố . Chỉ một lát , thấy tiếng loảng xoảng bên trong, cố nén sợ hãi tới, thế mà thấy hai đ.á.n.h đến vỡ đầu chảy máu.

hét lên một tiếng, vội vàng chạy , vì động tác quá vội nên vấp ngã, bàn tay đều trầy xước.

Một quyển sách đột nhiên rơi xuống mặt bà , bà bác theo bản năng nhặt lên, trong khoảnh khắc đó, bà phảng phất thấy vô tiếng đầy ác ý.

lúc cũng là lúc thể nghĩ nhiều, mắt thấy chồng sắp đ.á.n.h c.h.ế.t con trai, bà vội vàng lên kéo : "Ông gì thế? Ông đ.á.n.h c.h.ế.t nó ? Lúc đại họa đến nơi , lấy con trút giận ông cũng giỏi thật đấy."

Ông bác cả của Ngô Việt ngẩng đầu, thấy sách ở trong tay bà , lập tức buông con trai , một tay bóp chặt cổ bà : "Sách, trả sách cho tao!"

Bà bác đột nhiên bóp cổ, cả rơi trạng thái ngạt thở và sợ hãi, đang định đưa, thấy con trai : "Đừng đưa!"

Mẹ tự nhiên vẫn thiên vị con hơn, bố đột nhiên thẹn quá hóa giận, một chân đá n.g.ự.c con trai, bà bác đến mắt long lên sòng sọc.

 

 

Loading...