Bàn tay to của đàn ông xoa bóp lên cơ thể trắng nõn mềm mại của phụ nữ với sức lực nặng nhẹ, xoa bóp và vuốt ve bộ cơ thể lợi cho việc thúc đẩy tuần máu, ngăn ngừa teo cơ, cũng lợi cho sự bình phục của cô.
A…ưm…ôi… xoa bóp…chết mất thôi…
Lòng bàn tay nóng hổi thô ráp như tờ giấy nhám đó vuốt ve cô, cảm giác tê dại như điện giật khiến Diệp Kiều tan vỡ, nhất là khi qua nơi mẫn cảm, cảm giác rung động thấu xương chạy dọc từ xương cụt đến thắt lưng, cô lỳ giường, kêu la, nhưng miệng thì thể động đậy lấy một cái, cũng phát âm thanh nào, thật giống như một cơn mộng xuân !
mà ở trong mắt Lục Bắc Kiêu, cô vẫn là thực vật hề sức sống, ngày đó khi cô chảy nước mắt thì thấy bất cứ phản ứng nào nữa.
Đối diện với cơ thể mềm mại động lòng của cô, cũng vô dục vô cầu, một chút xíu suy nghĩ cầm thú nào! Nào rằng, bà Lục – như thực vật – giờ phút , đang hừng hực dục vọng!
A…rốt cuộc cũng đến mặt tiền…
Diệp Kiều đang hừng hực dục vọng, bỗng cảm thấy thể lật , trái tim nhỏ kinh hoàng đập “thịch thịch thịch”, mạch nước ngầm ở nơi sâu nhất trong cơ thể càng sôi trào mãnh liệt, xu thế sắp vỡ đê!
Thật là cái tay tới hai điểm cao nhất quá mất…
Kết quả, xoa bóp bắp chân của cô !
Diệp Kiều ảo não, cảm giác như thể hắt xì nhưng hắt xì !
“Bà Lục, hy vọng lúc em tỉnh , đừng vì chuyện kiếp mà hổ thẹn bất cứ điều gì với nữa, chuyện tình cảm đúng sai, em bao giờ nợ !”
Giọng vang lên, Diệp Kiều – vốn dĩ dục hỏa đốt – bỗng mơ hồ, chuyện kiếp gì?
Cố Diệp Phi
Vì cô hiểu?
“Em , Lục Tiểu Cổn cũng , kiếp chúng là vợ chồng, ai đời đó nợ em ! Không cần trả, quan trọng là…em đời đời kiếp kiếp là vợ của Lục Bắc Kiêu !”. Nghĩ , đắc ý, ánh mắt lên nốt chu sa đỏ như m.á.u n.g.ự.c trái cô, chẳng qua là, màu sắc dường như đỏ như nữa, cũng là ảo giác của .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nu-lao-dai-voi-tieu-cho-san/chuong-1098.html.]
Rốt cuộc đang cái gì , cái gì mà kiếp với kiếp , đời đời kiếp kiếp!
Bị cắt ngang như thế, sung sướng gì cũng biến mất hết !
Lục Bắc Kiều bao giờ tò mò kiếp bọn họ như thế nào, hy vọng xa vời duy nhất của chính là Diệp Kiều thể tỉnh , ân ân ái ái với sống hết quãng đời còn , thế là đủ!
…
“Diệp Kiều, bây giờ chúng đang ở công viên, con và Lục Tiểu Cổn đều thích mấy cái trò ngây thơ , chúng con và cha đưa chơi đó, cảm động !?”. Vừa mới công viên, Lục Tiểu Vũ chuyện.
Diệp Kiều xe lăn, đội nón che nắng, Lục Tiểu Vũ , cô quả thật lời nào để .
Cái gì gọi là đưa cô chơi?
Nói như thể cô là một đứa trẻ ba tuổi thích công viên đó! Trước đây cô dẫn bọn nhỏ tới là cảm thấy, bọn nhỏ hẳn là sẽ thích những trò chơi tương đối trẻ con như những bạn nhỏ khác, chứ là chơi d.a.o nghịch súng.
Lục Bắc Kiêu đẩy cô, cả nhà bốn về phía , đây là đầu tiên đến công viên, còn mang theo ba đứa nhỏ!
Là ba đứa!
Anh ngửa đầu, vòng mặt trời ở cách đó xa, nhớ năm đó, lúc thành phố J vòng mặt trời đầu tiên, cô từng rằng, chờ rảnh, bọn họ sẽ đến đó một , kết quả kéo dài nhiều năm!
“Lục Tiểu Cổn! Em cưỡi ngựa gỗ!”. Lục Tiểu Vũ mới là đưa Diệp Kiều tới chơi, giờ thấy vòng ngựa gỗ cách đó xa là lớn tiếng .
“Ngây thơ!”. Lục Tiểu Cổn ghét bỏ .
“Em sẽ chơi!”. Lục Tiểu Vũ chu mỏ , nếu Tiểu Thất ở đây thì , chắc chắn sẽ ngoan ngoãn phục tùng cô bé!
Tiểu Thất thật sự biến mất , cô bé nhớ , dù thì, một em trai trai như đáng kiêu ngạo mà!