NỮ LÃO ĐẠI VỚI TIỂU CHÓ SĂN - Chương 1113

Cập nhật lúc: 2024-10-02 18:08:48
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Một câu dễ dàng đốt cháy ngọn lửa dục vọng của !

Hầu kết đàn ông căng thẳng, cô rõ ràng kiều mị động lòng , ở sâu trong kêu lên một tiếng đau đớn, một nữa mạnh mẽ hôn lên môi cô! Lần hôn còn điên cuồng hơn , thật như thể tháo cô nuốt bụng !

Yêu một , sâu đậm đến mức nào mới thể ước gì thể nuốt đối phương , mang theo trọn đời?!

Tình cảm của Lục Bắc Kiêu dành cho Diệp Kiều mãnh liệt như đó, mãnh liệt đến mức biến thái!

Anh rốt cuộc cũng vội vàng trừng trị cô một trận, hôn xong, buông cô , xoay xuống, để cô dựa n.g.ự.c !

Trọng lượng cơ thể cô đè lên , mới thể cảm nhận cảm giác lồng n.g.ự.c lấp đầy, trái tim luôn ưu sầu liên tục thời gian qua, cuối cùng cũng cảm nhận một chút an ủi!

Anh gì, một lát , Diệp Kiều ngẩng đầu lên, thấy nặng nề ngủ…

Thời gian qua, chắc từng ngủ một giấc nào cho tử tế!?

Diệp Kiều trìu mến khuôn mặt mệt mỏi lúc ngủ của Lục Bắc Kiêu, thấy một chiến thần luôn dồi dào tinh lực, luôn tràn ngập nhiệt huyết, đao thương bất nhập, sợ hãi thứ gì, “dằn vặt” trở nên tiều tụy như , cô đau lòng dứt.

Cô vẫn úp sấp , ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve theo đường nét khuôn mặt cương nghị của , vuốt ve chiếc cằm lún phún râu của , quầng mắt thâm xì của , đó cô cũng nghiêng đầu dựa n.g.ự.c , lắng nhịp tim rốt cuộc cũng định của

Nghe Diệp Kiều tỉnh , lục tục đến tứ hợp viện thăm cô, đều Lục Tiểu Cổn khuyên , bởi vì thời gian thuộc về cha, bọn họ xếp hàng đến thăm Diệp Kiều!

Chuyện đến Lục Tiểu Cổn còn hiểu, những lớn ai mà ? Bọn họ cũng lục tục rời

Lúc Diệp Thành trở về từ doanh trại là chạng vạng tối, sân, bước chân vội vã định phòng, nhưng Lục Tiểu Cổn ngăn .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nu-lao-dai-voi-tieu-cho-san/chuong-1113.html.]

“Cháu trai cưng , đừng cản , thấy con khỏe mạnh ngay lập tức, thì trong lòng mới nhẹ nhõm, hiểu ?”. Diệp Thành Lục Tiểu Cổn, trầm giọng , đường đường là một già, thế mà viền mắt phiếm hồng, mặt cháu trai, trông như sắp !

Không thấy Diệp Kiều sống sờ sờ, tin em gái thật sự tỉnh !

Anh dứt lời thì một hình bóng mảnh khảnh từ trong nhà , Diệp Thành ngẩng đầu lên, ngơ ngác cả .

Anh sững sờ Diệp Kiều trong đầu tóc rối bù, hai mắt nhập nhèm, vẫn sống sờ sờ, em gái cưng của !

Cái cho rằng mãi mãi sẽ tỉnh , rõ ràng đang ngay mặt cách đó xa, trái tim Diệp Thành quặn thắt, viền mắt càng đỏ hơn, xông lên phía , bất chấp tất cả mà ôm chặt Diệp Kiều!

Diệp Kiều bỗng nhiên Diệp Thành ôm lấy!

Cố Diệp Phi

ngơ ngác!

“Em gái ngoan! Sao yêu em như thế chứ!”. Diệp Thành ôm Diệp Kiều thật chặt, đặt cằm lên đỉnh đầu cô, cắn răng .

Lục Tiểu Cổn lên cạnh Diệp Đại Thành ôm Diệp Kiều chẳng khác nào tìm đường chết, còn yêu cô, nhóc con sợ ngây , thật sự tìm đường c.h.ế.t ! Đến còn dám ôm Diệp Kiều lấy một cái, sợ cha nổi m.á.u ghen.

“Diệp Đại Thành, mụ nội , hại c.h.ế.t em ! Mau buông cho em!”. Cái con hàng quái đản !

Diệp Kiều tức giận thấp giọng , sợ đánh thức Lục Bắc Kiêu vẫn còn đang ngủ, Diệp Thành ôm cô chặt hơn!

Sự cảm kích, tình em đối với Diệp Kiều và cái cảm giác vui sướng khi mất mà đối với em gái, bộ đều Diệp Thành dung hòa trong cái ôm !

Trái tim run rẩy, cằm đặt đỉnh đầu Diệp Kiều: “Em gái, thấy em khỏe mạnh, kích động, em hiểu ?! Anh tưởng rằng, sẽ bao giờ em ghét bỏ mà gọi là Diệp Đại Thành nữa, cũng em cãi nữa!”

Loading...