Cậu thiếu niên mười bốn tuổi một đám lưu manh đánh đến mức vết thương chằng chịt, khóe miệng chảy máu, đang định bò từ đất dậy thì hai gã lưu manh cầm gậy trong tay bước tới, giơ gậy lên đánh!
Mẹ của bé chạy tới, khua cây roi da đánh cho mười mấy tên du côn tan tác!
Cô : quan tâm ai , mười mấy các đánh một , chính là đúng! Sau , còn động con , nghĩa là chết!
Trong đầu Dạ Thất hiện lên một đoạn ngắn như .
Cậu Diệp Kiều với mái tóc xoăn dài, mặc áo sơ mi trắng, quần ống rộng và dép tông mặt , một dòng nước ấm áp tràn tim…
“Cô gái , chúng đang khuyên chủ của chúng về nhà, đây là chuyện nhà chúng !”. Người đàn ông trung niên dẫn đầu bước tới một bước, lý với Diệp Kiều, ý là cô đang xen chuyện của khác!
Diệp Kiều quanh một vòng đều là những đàn ông cao lớn khỏe mạnh trông chẳng lành gì, thế mà cũng gọi là khuyên?
Cô sợ Dạ Thất gầy te sẽ đám bắt nạt!
Cô xoay , ngửa đầu Dạ Thất: “Tiểu Thất, bọn họ ?”
Diệp Kiều gọi theo Lục Tiểu Vũ, gọi là “Tiểu Thất”!
“Mẹ nuôi! Con bầy chó !”. Dạ Thất cất giọng .
Cố Diệp Phi
Không cần nghĩ cũng , bọn họ do kẻ họ Cố gọi tới! Bây giờ, bộ nhà họ Dạ từ xuống đều sắp Cố Tuyết Yến nắm trong tay, ông già như cô chuốc thuốc mê !
“Cậu…Dạ Thất! Sao thể như ?! Mấy đừng ngơ đó nữa, đưa Tiểu Thất về!”. Người đàn ông trung niên lớn tiếng quát, miệng thì gọi là “ Tiểu Thất”, nhưng thật chỉ xem Dạ Thất là một kẻ ngu si đầu óc bình thường mà thôi!
Nói là đưa , thật là bọn họ cưỡng chế kéo .
Hai đàn ông vóc cường tránh đến phía Dạ Thất, đè vai xuống, tư thế như cảnh sát bắt nghi phạm !
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nu-lao-dai-voi-tieu-cho-san/chuong-1118.html.]
“Mấy buông cho !”. Diệp Kiều nổi nóng, hung ác .
Hai kẻ sợ c.h.ế.t khác bước tới ngăn cản cô, chuyện gì thể dùng nắm đ.ấ.m để giải quyết, Diệp Kiều bao giờ lãng phí nước bọt!
Cô giơ nắm đ.ấ.m lên, duỗi chân định đánh, chẳng qua nắm đ.ấ.m của cô đối phương bắt lấy một cách dễ dàng, trong tích tắc, Diệp Kiều sững sờ!
Thân thể cô đối phương đẩy , lảo đảo lùi về mấy bước, may mà cô kịp thời định trọng tâm!
Lẽ nào hôn mê quá lâu, chức năng cơ thể của cô vẫn khôi phục ?
“Cô gái , chúng vô tình mạo phạm cô, cũng xin cô đừng xen việc của khác nữa!”. Người đàn ông trung niên Diệp Kiều, khôn khéo .
Ông dứt lời, chỉ thấy Dạ Thất vốn dĩ đang bắt đột nhiên mạnh mẽ vùng dậy, dễ dàng giãy thoát, mặc áo sơ mi đen, vóc cao gầy, trông yếu ớt, bỗng nhiên vung nắm đ.ấ.m về phía , cơ thể nhảy bật dậy, chân trái chống đỡ, chân nâng lên, đá về một đàn ông vóc dáng cao lớn ở phía !
Người đàn ông nện lên bức tường trong con ngõ nhỏ!
Diệp Kiều trố mắt, ngờ Dạ Thất trông như bệnh thế mà cũng bản lĩnh!
Lúc , cơ thể cô cũng va lòng một khác, Lục Bắc Kiêu tắm rửa xong, thể nhẹ nhàng khoan khoái, tức giận nắm bả vai cô: “Lại chạy lung tung cái gì đó?”. Anh thấp giọng hỏi, giọng điệu mang ý trách cứ.
“Anh Kiêu! Mau giúp đỡ Tiểu Thất! Vừa em giúp , nhưng miếng sức nào cả!”. Diệp Kiều thấy Dạ Thất bốn vây quanh và đánh, với Lục Bắc Kiêu.
Lục Bắc Kiêu thờ ơ lạnh nhạt: “Sao giúp ?”
Dạ Thất cũng cần giúp!
Nương theo ánh sáng của đèn xe, Lục Bắc Kiêu híp mắt , Dạ Thất đánh năm đàn ông cường tráng với vóc dáng cao gầy!
Diệp Kiều thấy thế thì cũng hoa mắt thì , Tiểu Thất cũng thâm tàng bất lộ đấy!