Hôm nay chính là ngày sinh nhật của cô cùng Lục Tiểu Cổn, ai nhắc tới thì thôi, còn bắt cô việc.
Thật trốn nhà a.
mà, mệnh lệnh của ba, cô nào dám .
Nhìn Lục Tiểu Vũ cam tâm tình nguyện trong bếp, thể hiện sự tức giận, Diệp Kiều sực nhớ tới hôm nay là sinh nhật hai bảo bối của cô.
Sinh nhật của chúng kém sinh nhật Lục Bắc Kiêu một ngày, mà như cô ngủ nguyên ngày!
Lục Tiểu Vũ ngoan ngoãn múc một chén canh gà lớn cho Diệp Kiều. Tuy rằng trong lòng cô nhóc buồn bực nhưng thể hiện mặt. Nếu là sớm náo loạn một hồi.
Diệp Kiều ăn canh lót xong, liền lôi Lục Bắc Kiêu dạo công viên, giao nhiệm vụ cơm cho Dạ Thất.
Khi hai trở về, Diệp Kiều bếp, một lát thì sai Lục Tiểu Cổn cùng Lục Tiểu Vũ mua nước tương.
“Lục Tiểu Cổn, chúng trốn nhà . Ở trong nhà nào còn chỗ cho chúng ! Tiểu Thất còn ngây ngốc để ba tùy ý sai việc!” Lục Tiểu Vũ can tâm tình nguyện theo Lục Tiểu Cổn, tay còn cầm dây dắt Tia Chớp, đường.
Lục Tiểu Cổn dùng bước, trừng mắt cô nhóc, “Em như chúng địa vị !”
Lục Tiểu Vũ ngây , yên tại chỗ.
“Đi nhanh lên!” Lục Tiểu Cổn giục, túm lấy tay Lục Tiểu Vũ kéo cô nhóc tới cửa hàng tiện lợi.
Hai đứa mua nước tương về đến nhà, cổng thì thấy trong phòng tối đen như mực. Mất điện ?
Lục Tiểu Vũ dù cũng là con gái, tránh khỏi chuyện sợ tối, theo bản năng túm lấy ống tay áo của Lục Tiểu Cổn. Trong bếp cũng tối đen như mực, Lục Tiểu Cổn nhíu mày, dắt Lục Tiểu Vũ nhà.
Cửa chính đóng chặt.
“Khẳng định bọn họ ăn cơm xong, dạo . Hừ, còn đợi chúng .” Lục Tiểu Vũ tức giận .
Cô nhóc xoay , trốn nhà .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nu-lao-dai-voi-tieu-cho-san/chuong-1143.html.]
Lục Tiểu Cổn đẩy mở cánh cửa, đôi mắt cơ trí trong phòng khách tối om, dũng cảm bước qua ngạch cửa.
Lúc , căn phòng vốn tối đen như mực chợt bừng sáng, là ánh nến, đó tiếng hát của Diệp Kiều vang lên, “Happy birthday to you!”
Lục Tiểu Vũ cùng Tia Chớp tới cửa viện thì tiếng hát của Diệp Kiều thì dừng bước, xoay , cô nhóc nhanh thoăn thoắt chạy nhà.
Ở trong phòng khách đặt một cái bánh kem hai tầng lớn, bánh kém cắm nến sinh nhật, ánh nến, Diệp Kiều đang vỗ tay hát mừng sinh nhật cùng với Tiểu Bạch Thái, Tiểu Đầu Mộc, còn Tiểu Thất. Họ cùng hát bài hát chúc mừng sinh nhật. Ba còn ở một bên vỗ tay theo.
Ô ô ô.
Thật a.
Cô vốn tưởng rằng Diệp Kiều quên mất sinh nhật , lúc thì cảm động, miệng bập bùng, dáng vẻ , nước mắt lã chã.
“Lục Tiểu Cổn. Lục Tiểu Vũ. Sinh nhật vui vẻ. Mau ước thổi nến a!” Diệp Kiều lên tiếng gọi.
Lục Tiểu Cổn bước tới.
Lục Tiểu Vũ lúc đầu còn chần chừ đó cũng tới.
Hai đứa nhóc ở bên cạnh bàn, chắp tay cúi đầu, lặng yên ước.
Mỗi năm chỉ một ước nguyện. Năm , ước nguyện sinh nhật của Lục Tiểu Vũ lung tung rối loạn, ước nhiều thứ, nhưng năm nay, cô nhóc chỉ ước một: Hy vọng Diệp Kiều sẽ bao giờ hôn mê bất tỉnh, hù dọa cô nhóc như nữa!
Hai đứa thổi tắt nến.
Đèn bật lên, bàn ăn bày đầy đồ ăn. Diệp Kiều còn tự xuống bếp nấu mì trường thọ.
Vợ chồng hai lúc nãy ngoài chính là mua bánh kem cùng mì trường thọ.
Dạ Thất cảnh , nhớ tới kiếp , mỗi năm, ngày sinh nhật của ba em , Diệp Kiều đều tự xuống bếp nấu mì trường thọ.
Cố Diệp Phi
Diệp Kiều cũng sớm chuẩn quà sinh nhật cho hai đứa. Hai đứa là con nhà lính, thứ mà bọn chúng thích nhất là đồ s.ú.n.g ống của quân đội.