Trên bãi đáp máy bay, gió bay tứ phương, cánh quạt máy bay trực thăng cách đó xa khởi động. Một đàn ông mặc đồ ngụy trang đeo kính râm cầm di động, rõ giọng của cô.
Anh lớn tiếng : "Em cái gì? Anh rõ! Anh sẽ nhanh về, ngoan ngoãn đợi nhé, đừng chạy lung tung!"
Nói xong vội cúp máy, trực tiếp tắt máy, hình cao lớn mạnh mẽ rắn rỏi về phía cabin!
Vô Ảnh và Hỏa Ảnh chạy tới theo lên phi cơ, Lục Bắc Kiêu đột nhiên , vẻ mặt lạnh lùng hiệu cho họ theo!
"Lục đội! Thêm một thêm một phần lực lượng! Đây là những gì bình thường dạy chúng ! Tại cho chúng cùng hành động?!" Mái tóc ngắn của Vô Ảnh gió mạnh thổi lộn xộn, cô lớn tiếng .
" còn dạy các cô phục tùng mệnh lệnh vô điều kiện! Vô điều kiện!" Người đàn ông mang theo kính râm lạnh lùng, nghiêm nghị , dứt lời cấp tốc lên máy may kéo cửa khoang lên!
Vô Ảnh siết chặt tay, Hỏa Ảnh kéo lùi . Chỉ chốc lát máy bay chậm rãi bay lên...
Cô hét lên, hai tay ôm đầu, " sẽ với chị dâu! Để chị cản !"
"Vô Ảnh! Cô bình tĩnh một chút! Lục đội sẽ an về!" Hỏa Ảnh quát lên, "Chúng tin tưởng thực lực của Lục đội!"
"Hỏa Ảnh, ngốc thật giả ?! Nguy hiểm ở đó thế nào và còn rõ ?"
Thuốc giải độc ở chỗ các nhà khoa học Mỹ mà cất giấu trong căn cứ K2. Mặc dù căn cứ K2 đánh chiếm và hiện do các tổ chức chống khủng bố canh giữ nhưng nơi đặt vũ khí hóa học quan trọng nhất của K2 là tại lõi của căn cứ K2. Nơi đó nhiều bẫy, tương đương với cái bẫy cuối cùng do Bọ cạp độc đặt. Mồi nhử là tất cả các loại chất lỏng ban đầu và thuốc giải độc để tạo nọc độc.
Lúc họ đến nước Mỹ tìm nhà khoa học , theo miêu tả của ông , độc mà Đường Thiếu Đình trúng là nọc độc chiết xuất từ
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nu-lao-dai-voi-tieu-cho-san/chuong-1183.html.]
một loài rắn độc hiếm. Thuốc giải chính là kháng thể huyết thang, huyết thanh ở trong mật thất của căn cứ quan trọng nhất của K2. Muốn đó thông qua kiểm tra võng mạc của Bọ cạp độc nên ngoại trừ ông thì còn ai khác, ngoài thì qua nhiều cơ quan!
Cho nên Lục Bắc Kiêu là đến Mỹ và là đến châu Nam Mỹ.
Sau khi cúp điện thoại, Diệp Kiều vẫn chút nghi ngờ, đó thuốc giải với cô một tiếng mà là ngày, còn đích tới đó...
Nếu cô gọi cho thì con chuyện !
cũng đến thành phố nào ở phía tây phía đông nước Mỹ, nhưng điều đáng mừng là thuốc giải!
Cố Diệp Phi
Cô tràn đầy hứng khởi phòng bệnh, "Anh Đình! Đã , sẽ chết:-"
Còn xong nụ mặt cô cứng đờ, đôi mắt trợn to về phía cửa sổ. Đường Thiếu Đình đang cửa sổ đưa lưng về phía cô.
"Đường Thiếu Đình! Anh gì ?!" Cô hét lớn lên chạy tới mới hiểu, trốn ngoài!
"Anh nhảy xuống! Điên ? Bây giờ thể ngất bất cứ lúc nào!" Cô túm lấy quần áo kéo mạnh. Đột nhiên đầu, đôi mắt ửng hồng nhảy từ cửa sổ xuống, song nắm chặt quyền, mặc quàn áo bệnh nhân, khoác áo trắng. Cô thể thấy rõ ràng bắp thịt của phồng lên, cơ bắp nổi gân xanh dáng vẻ hung ác đánh .
Diệp Kiều vô thức lùi , nhíu mày, "Anh lên cơn gì ?! Nhanh xuống ! Anh Kiêu lấy thuốc cho !"
Đường Thiếu Đình lời nào gần về phái cô, cô lùi theo bản năng.
"Ra ngoài! Đi mau! Đi ngay!" Anh nghiến răng, dáng vẻ nhẫn nhịn, gầm nhẹ, bàn tay nắm chặt ngừng phát tiếng xương cốt!