Ban đầu còn tưởng rằng, hai vợ chồng son đêm tâm hôn chắc xảy chuyện gì, cố ý vờ như xảy , cho nên chậm chạp xuống lầu, đó sẽ cùng xuống cho xem.
Chỉ Diệp Kiều là tà ác cho rằng madam đè bẹp nhỏ!
bây giờ là tình huống gì đây?
Tên yêu nghiệt nào đó cầu thang bề nghễ chúng sinh, vẻ mặt đắc ý, trông giống dối!
Khuôn mặt trai vẻ sung sướng và thỏa mãn, toát lên một chút lười biếng, như một con mèo Ba Tư quý giá ăn uống no đủ xong, ưu nhã nhấc chân, nhanh chậm xuống lầu…
“Đỗ Quân! Khoác lác!? Đừng quậy, mau mời em dâu xuống lầu ăn sáng, đang chờ đấy!”. Các em khác của đồng chí Đỗ Quân chịu tin, tiếp tục trêu chọc .
!!!
Bọn họ còn tin!
Đồng chí Đỗ Quân tức giận trong lòng!
“Cô vẫn tỉnh! Mấy ăn phần của mấy !”.Con mèo Ba Tư lên cơn, khi xuống cầu thang, chằm chằm bọn họ, hung dữ .
Anh xong thì ai dám gì nữa!
Từ xuống nhà họ Đỗ, ai cũng tính tình của Đỗ Quân, thấy bình thường yếu ớt hèn nhát, ngốc đắn thôi, nhưng tính tình nổi tiếng là đấy, còn là con út nhà họ Đỗ, cha cưng chiều , chị cưng chiều , thể gầy yếu, ai cũng nhường .
Có thể , cho dù trăng trời thì nhà họ Đỗ cũng thể nghĩ cách hái xuống cho .
Từ nhỏ cơ thể nhiều bệnh tật, tính tình còn , nhắc đến cũng lạ, từ nhỏ đến lớn cháu trai Lục Bắc Kiêu đều đánh bại , quản lý , còn nhỏ hơn hai tuổi!
Chỉ cần ở mặt Lục Bắc Kiêu, tật của đều biến mất còn bóng dáng!
Người thứ hai khiến chịu cúi đầu, chịu lời, chính là đại ca Kiều Kiều của !
“Anh Kiêu, nhỏ giống như đang khoác lác…”. Diệp Kiều nhỏ bên tai Lục Bắc Kiêu.
Vợ chồng họ ăn từ sớm , đang ghế salon trong phòng khách, Diệp Kiều dứt lời, đồng chí Đỗ Quân tới, cặp chân đó như mang theo gió, đắc ý dạt dào!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nu-lao-dai-voi-tieu-cho-san/chuong-1212.html.]
Anh xuống bên cạnh cháu trai: “Kiêu Kiêu, Kiều Kiều dậy sớm thế?”
Tên đần độn nào đó nhỏ giọng hỏi một cách là sâu xa, nào là hiểu! Đây là đang ám chỉ thể lực của Lục Bắc Kiêu bằng !
Nguy , nhỏ đần độn bây giờ còn trêu nữa, thế mà khiêu khích Lục đại ma vương!
Diệp Kiều dùng ánh mắt kinh ngạc cái tên ngu ngốc sắp bay lên trời .
Đối với cái tên đần độn từ đến nay bao giờ dáng vẻ của một trường bối , Lục đại ma vương cũng để ý, như thấy diễn trò!
Kiêu Kiêu thế mà để ý đến !
Cố Diệp Phi
“Đau…đau quá …móng vuốt của Manh Manh dữ dội quá…Kiêu Kiêu, cần bôi thuốc nhỉ? Chảy m.á.u !”. Đồng chí Đỗ Quân chuyển động cơ thể, cau mày, diễn xuất tuyệt vời, biểu cảm phô trương.
Khoe khoang mặt cháu trai một cách trá hình!
Lục đại ma vương lên, tới xuống bên của Diệp Kiều, ngoảnh mặt ngơ với những gì !
!!!
Phản ứng gì thế ?
Không nên khen đàn ông ?!
“Kiều Kiều, Kiêu Kiêu ghen tị với đấy!”. Đồng chí Đỗ Quân Diệp Kiều, vô cùng nghiêm túc .
Lục đại ma vương nhẫn nhịn ham đập c.h.ế.t cái đồ đần độn !
“Cậu nhỏ, Kiêu ghen tị với cái gì?”
“Ghen tị một đêm bảy !”. Đồng chí Đỗ Quân thốt lên một câu kinh , lười biếng dang hai cánh tay khoát lên lưng ghế, bắt chéo hai chân nghoe nguẩy.
“Đồng chí Đỗ Quân! Đồng chí lên trời đúng ? Muốn thằng cháu đá một cú giúp đồng chí ?”. Lục Bắc Kiêu xám mặt cái tên ngu ngốc trưởng bối mà dáng trưởng bối, dáng đàn ông, mãi mãi như đứa con nít ba tuổi, sầm mặt .
Kiêu Kiêu tức giận !