Nghe một chuỗi lời cô ban nãy, bóng lưng tủi , hiu quạnh của cô, cảm giác đau lòng cô mãnh liệt đến nỗi khiến sải bước dài lên, kéo tay cô !
Ưu Ưu bướng bỉnh quăng tay , nhưng quăng , cơ thể xoay , cúi ngắm cô, cô ngang ngạnh ngẩng đầu lên, đôi má còn vươn nước mắt long lanh, đau lòng.
Đường Thiếu Đình nhớ đầu cô gặp thích , mà quá đáng với cô, trong lòng càng hổ thẹn hơn!
“Đừng chạm em! Không tín nhiệm em, như em sẽ ý đồ khác với , nhân lúc còn sớm chia tay cho !” Cô ngang bướng , lúc chuyện, nước mắt ngừng rơi xuống.
Nghe cô chia tay, trái tim của Đường Thiếu Đình thắt , cau chặt mài.
“Ưu Ưu! Em , Đình thật đánh m.ô.n.g em! Ai tín nhiệm em chứ?! Càng hề cảm thấy em ý đồ khác với ! Chỉ với IQ của em, còn sợ em bán ?” Anh trầm giọng , câu cuối cùng còn pha chút ý đùa.
Ưu Ưu cúi đầu, buồn bã sụt sịt, còn dùng mu bàn tay lau nước mắt, dáng vẻ uất ức của cô khiến trái tim Đường Thiếu Đình sắp vỡ tan: “Đừng nữa, Đình thật sự nghi ngờ em, chỉ là giận em lừa . Sau khi em giải thích, Đình còn giận chút nào hết! Ngược cảm thấy lúc ủy khuất em , cho em đánh, ?”
Vành mắt cô phiếm hồng, vẫn là dáng vẻ buồn bã tức giận : “Ai đánh ?! Không thấy !”
Cố Diệp Phi
Nói xong, xoay bỏ , , trực tiếp kéo ngược về, hôn mạnh!
Hahahahaha
Anh thật dễ lừa!
Ưu Ưu đang thầm vui trong lòng, cô sợ nghi ngờ , điều tra cô, mới phát huy tài năng diễn xuất, diễn một vở khổ tình, đánh quân bài tình cảm với !
Qủa nhiên, cô lừa, chẳng những điều tra kỹ thêm, trái còn đau lòng cô!
Anh mạnh mẽ hôn cô như bảo bối, cánh tay to lớn ôm chặt cô, khi kinh sợ, quả thật là vui mừng ngạc nhiên, vật nhỏ của mà đánh , thủ bất phàm, thậm chí thể phân cao thấp với !
Đường Thiếu Đình thật sự nhặt bảo vật !
Chỉ là vật nhỏ ngang bướng chịu hôn đáp trả , căng thẳng, luyến tiếc buông cô , cúi đầu, lúc trông thấy đôi hàng mi dài của cô còn vươn giọt nước mắt trong suốt long lanh.
“Còn giận ? Phải em mới hết giận đây? Hửm?” Nâng mặt cô lên, ngón tay cái thô to nhẹ nhàng lau giọt nước mắt má cô, dịu giọng hỏi.
Ưu Ưu hít mũi, nước mắt rơi : “Không , cứ nhớ ngày đối xử độc ác với em như thế, trong lòng ấm ức khó chịu! Lúc trúng độc hôn mê, em vẫn luôn túc trực bên giường bệnh của chăm sóc , mà khi tỉnh , đuổi em …”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nu-lao-dai-voi-tieu-cho-san/chuong-1276.html.]
Nghe cô , quả thật Đường Thiếu Đình áy náy đến nỗi độn thổ!
“Tra nam!” Vì dỗ dành cô, mắng bản lúc .
Ưu Ưu thèm để ý đến , lên lầu, vội theo , đến đầu cầu thang, cô xoay : “Đêm nay tiếp tục ngủ lầu !”
Đường Thiếu Đình: …
“Ưu Ưu, ngủ trong phòng ngủ chính hai đêm !” Anh theo cô, cẩn thần dè dặt .
“Muốn ngủ ở lầu hai cũng …” Ưu Ưu thờ ơ : “… Thôi , sẽ đồng ý .”
“Đồng ý đồng ý, chuyện gì cũng đồng ý với em!” Đường Thiếu Đình nịnh nọt đuổi theo cô, vội .
“Thật ?” Ưu Ưu nghiêm túc .
“Chỉ cần em vui, bảo gì cũng chịu!” Anh nhanh chóng , lên lầu với cô.
Lầu hai.
Trên móc treo vốn để treo quạt trần giờ treo một sợi dây thừng, dây thừng treo một, đàn ông!
Đường Thiếu Đình dây thừng trói hai cổ tay cổ chân, mặt ngước lên, hai tay hai chân gom trói chung, treo giữa trung, chỉ mặc một chiếc quần boxer màu đen.
“Cục cưng, hết giận nhỉ?” Anh cúi đầu xuống , thấy Ưu Ưu từ trong nhà vệ sinh , hỏi.
Ưu Ưu cũng gì, tìm thấy điện thoại , mở máy ảnh, nghiêng đầu, “tách” một tiếng chụp cảnh treo!
“Ha ha ha… Đường Thiếu Đình, cũng ngày hôm nay!” Chụp ảnh xong, cô chỉnh ảnh, nghiêng đầu , vui ơi là vui với .
Ban nãy cô càng vẻ tủi cực kỳ, mà giờ nở nụ khi đạt ý .
!!!
Anh trúng kế ?!