Cậu thấy, chỉ vợ mới thể quản chuyện hút thuốc của thôi, giống như Diệp Kiều quản Lục đại ma vương .
“Thói quen nghề nghiệp, hút của !”. Hạ Hòa thản nhiên , tiếp tục vững vàng lái xe.
“Đương nhiên hút của !”. Dạ Thất xong là rít mạnh một thuốc, còn cố ý dựa sát ghế lái, nhả khói đặc lên mặt cô.
Hạ Hòa là bác sĩ tiêu chuẩn, bệnh sạch sẽ nghiêm trọng, sặc ho khan vài tiếng, cau mày, nghiêm túc trừng mắt thằng nhóc to xác nghịch ngợm chịu nổi bên ghế phụ, mặt còn nở nụ xa, giống lạnh lùng xa cách như ở trong phòng nữa!
Cô cũng gì, tiếp tục thẳng lái xe.
Cố Diệp Phi
Dạ Thất thấy cô lái xe mà một lời, lòng khỏi chùng xuống, lẽ nào cô thật sự chọc tức !?
“Quỷ hẹp hòi! Không hút nữa hút nữa! Bây giờ cũng bệnh nhân của cô !”. Dạ Thất dập tắt tàn thuốc, vội vàng , hạ cửa sổ ghế phụ xuống tận cùng để tan hết khói thuốc trong xe.
“Cậu hút của , gì ”. Hạ Hòa khó hiểu, một cái và .
Tóm là cô tức giận?!
Nói thì cũng , vì sợ cô tức giận chứ?!
Trúng tà !
Cậu tức giận rút thêm một điếu nữa ngậm lên miệng, vẻ ảo não, chậm chạp châm lửa, khi vứt bỏ, co ghế: “Đưa về đến nơi đến chốn, trong hướng dẫn thiết lập vị trí, ngủ một giấc, tới nhà thì đừng quấy rầy !”
Cậu bé to xác bên ghế phụ, ngửa dựa ghế, nhắm hai mắt , dung nhan khi ngủ yên tĩnh xinh , nhất là đôi lông mi, dài rậm đen thui.
Ánh mắt cô lên môi , giữa răng môi dường như còn lưu mùi vị của , cũng còn nhớ rõ cái cảm giác tim đập loạn xạ, m.á.u huyết sôi trào khi hôn…
Ngón tay trắng nõn với móng tay cắt tỉa gọn gàng của cô nhẹ nhàng xoa lên gò má , lúc , bé đang ngủ đột nhiên mở hai mắt , sợ đến mức ôm chặt cơ thể rúc đằng !
“Bên hồ Đại Minh! Cô, cô gì thế?!”. Dạ Thất tỏ vẻ sợ hãi như thể cô xâm phạm, kích động .
Thức dậy, thấy bên hồ Đại Minh dựa sát như , thể nghĩ lung tung ?!
Trong đầu đều là dáng vẻ cô đẩy ngã lên giường, hung mãnh xé rách quần áo của đêm đó thôi, trái tim đang run rẩy đây .
Hạ Hòa lời nào để , thật sự xem cô như “hồng thủy mãnh thú” (tức nước lũ và thú dữ, ví với tai họa ghê gớm) ?!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nu-lao-dai-voi-tieu-cho-san/chuong-1407ben-ho-dai-minh-co-co-lam-gi-the.html.]
Cô cầm một sợi tóc trong tay, : “Phát hiện mặt dính một sợi tóc của , rối loạn ám ảnh cưỡng chế, nhặt giúp !”
Cô bình tĩnh .
Dạ Thất: “…”
Cậu còn tưởng cô giống như đêm đó…
“Tiểu Thất, đến nhà ! , cảm ơn ! Thật sự phiền !”. Hạ Hòa thành khẩn và : “ cũng về nhà đây, tạm biệt!”
Cô thật sự cảm kích , tuy kiêu ngạo và nghịch ngợm, nhưng mà lúc đóng vai bạn trai, cũng ấm áp, cũng vô cùng trách nhiệm!
Dạ Thất bất giác xuống xe: “Bên hồ Đại Minh! Cô về nhà kiểu gì?!”
“Ra đường đón xe hoặc là tàu điện ngầm!”. Cô .
“Cô chờ tí, bảo chú Hải đưa cô về, hoặc là cô lái xe về! Cái ngõ sâu lắm! Cô xa đấy!”. Dạ Thất .
“Không cần phiền! phiền nhiều quá !”. Hạ Hòa vội vàng : “Lúc nào rảnh sẽ mời ăn cơm! Tạm biệt!”
“Bên hồ Đại Minh! Cô đó cho !”. Dạ Thất lớn tiếng lệnh, con ngõ sâu dài, còn đen thui, nào thể để cô rời một !
Hạ Hòa cũng đầu mà bước về phía , Dạ Thất đuổi theo kịp.
“Không sợ ? Trốn còn kịp mà?”. Thấy đuổi theo, cô hỏi.
“Ai, ai sợ cô?! sợ cô cái gì? Trốn cô cái gì?!”. Dạ Thất tức giận phản bác.
“Sợ ăn thịt ! còn nhớ rõ dáng vẻ uất ức của sáng hôm đó đấy!”. Hạ Hòa khỏi đùa .
Bên hồ Đại Minh thế mà chế giễu !
…
Ông nhỏ Thất: Hừ! Tiểu Nhan (tác giả), cô mau cho phản công Tiểu Hạ Hạ chứ!
Tiểu Nhan: Nhìn cái tướng yếu đuối của , lẽ cho uống thuốc mới !
Ông nhỏ Thất: Cút!!!