Ăn sạch sẽ xong mất!
Dạ Thất khoác áo ngủ, tìm trong phòng vệ sinh và phòng bếp một lượt cũng thấy Hạ Hòa , âm thầm thở phào một , nên đối mặt với cô thế nào.
Tối hôm qua mặc dù ép buộc, nhưng đó ma xui quỷ khiến phối hợp với cô, còn mệt, cho đến khi cô bảo dừng!
Chắc là cô , bữa sáng cũng nấu cho !
Cô suy nghĩ thoáng thật, ăn là ăn ngay, thật tùy tiện!
Cậu còn trưởng thành !
Dạ Thất phiền muộn nên lời, nhưng cái cảm giác vui sướng và sảng khoái đó, vẫn còn nhớ rõ, dám nghĩ sâu, cảm thấy vô đạo đức!
Hôm nay là thứ bảy, Diệp Kiều ở tứ hợp viện, Dạ Thất tìm đến đại viện quân khu.
“Mẹ…”. Vừa mới sân nhà lão tham mưu trưởng Diệp, thấy Diệp Kiều, Dạ Thất gọi cô bằng cái giọng mất mát.
“Tiểu Thất, ? Lại vẻ uất ức , ai bắt nạt con?”. Diệp Kiều bước tới, quan tâm hỏi.
“Nào uất ức! Không uất ức!”. Chẳng qua trong lòng mất tự nhiên.
Dạ Thất nào dám là bên hồ Đại Minh ăn một cách minh bạch!
Cố Diệp Phi
Hai con cùng nhà, hệ thống sưởi trong nhà ấm áp vô cùng, Diệp Kiều thấy Dạ Thất vẫn còn che chắn kín kẽ, cô tới cạnh , định cởi khăn giúp : “Trong nhà nóng lắm , cởi một chút, lát nữa ngoài sẽ cảm lạnh đấy!”
Trong lúc chuyện, cô cởi khăn quàng cổ của , và nhận thấy điều gì đó .
Trên cổ của con trai cưng của cô, dấu dâu tây rõ ràng!
Dạ Thất cũng nhận gì đó, vội vàng túm khăn quàng cổ , lùi về một bước: “Mẹ, gì thế!”
Tỏ vẻ sợ hãi!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nu-lao-dai-voi-tieu-cho-san/chuong-1428co-suy-nghi-thoang-that-noi-an-la-an-cau-ngay-that-tuy-tien.html.]
“Anh với chị con ? Con tìm bọn họ chơi đây!”. Sợ truy hỏi về chuyện của và Hạ Hòa, Dạ Thất bỏ trốn.
Cậu cảm thấy hổ!
Diệp Kiều dù gì vẫn là một ân cần, thằng nhóc thúi tự nhiên: “Lục Tiểu Vũ với Tiểu Bạch Thái đang điên rồ ngoài đống than đá , con đến Bộ tư lệnh gọi Lục Tiểu Cổn về ăn trưa !”
Sau khi nhận lệnh của tư lệnh Diệp, Dạ Thất lập tức chạy mất.
Ban đầu “tố khổ” với Diệp Kiều, thấy đàn ông cho lắm!
Dạ Thất mới , Diệp Kiều nhận điện thoại của Hạ Hòa.
Trước đây, Hạ Hòa bối cảnh của Dạ Thất, rõ vì đổi tên, còn nhập hộ khẩu nhà họ Lục, cô nghĩ chắc chắn trong nguyên do, cô rõ ràng.
Diệp Kiều thể với cô rằng Dạ Thất là một sở hữu ký ức của kiếp , chỉ là cảnh của đáng thương, mắc bệnh tự kỷ từ nhỏ, khỏi đến một năm, họ Dạ xa lánh, cha ruột phó thác Dạ Thất cho bọn họ, Dạ Thất còn thừa kế Dạ thị.
Hạ Hòa cho rằng, bởi vì bệnh tự kỷ nên mới nhát gan như , khỏi chút đau lòng cho .
Bộ tư lệnh đại viện quân đội tọa lạc ở phía đông bắc đại viện, là một tòa nhà còn sót ở thời kỳ dân quốc. Nhìn thấy một tòa nhà kiểu phương Tây kết hợp giữa phong cách kiến
trúc truyền thống Trung Quốc và phong cách kiến
trúc phương Tây như , Ye Qi cảm thấy thiết.
Tuy nơi canh phòng nghiêm ngặt, đều lính gác đeo súng, nhưng Lục Tiểu Cổn thường xuyên lấy cái cớ đến tìm ông nội để đến đây, đó chạy phòng s.ú.n.g ống, sờ sờ s.ú.n.g thật, thể tự chơi cả ngày.
Mỗi một tầng ký túc xá đều phòng vệ sinh, bé đang tiểu xòe xòe, lúc , cánh cửa buồng mở , một đứa bé tóc ngắn vặn thấy m.ô.n.g , ban đầu dời mắt chỗ khác, nhưng cái bớt m.ô.n.g hấp dẫn.
“Cổn?”. Sau khi kỹ, đứa bé nhận .
Lục Tiểu Cổn mới kéo quần lên, xoay thì thấy một đứa bé đang trong buồng, còn thấy cái bớt m.ô.n.g , nhất thời nổi trận lôi đình!
Cậu xông tới phía , dùng một tay tóm đứa nhỏ tóc ngắn lùn hơn nhiều ở trong buồng : “Cậu mới thấy cái gì đó?”