NỮ LÃO ĐẠI VỚI TIỂU CHÓ SĂN - Chương 1603

Cập nhật lúc: 2024-10-06 10:42:44
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bởi vì dáng cao lớn, cho trần nhà của hành lang bệnh viện trông vẻ thấp, tạo nên một cảm giác áp bức.

“Anh Lục, mặc đồ bóng rổ đến đây ?” Cô tiến lên, đến mặt , ngẩng đầu lên , nhẹ giọng mà hỏi.

Cả vẫn còn một lớp mồ hôi nóng, vầng trán rộng lớn, cũng chứa đầy từng giọt một hồi, khuôn n.g.ự.c phập phồng liên tục.

Đã qua thời gian thăm bệnh, thể khu viện, cũng là trộm toà nhà khu viện, leo cầu thang mà lên!

Gương mặt tuấn tú nhưng lạnh lùng, rũ mắt xuống, ánh mắt nhàn nhạt lướt qua gương mặt cô.

Cậu, đang giận đó chứ?

Trong lòng Lâm Dương lập tức cảm thấy thấp thỏm, lúc giữa trưa cô còn nghĩ, cô ở trong bệnh viện thì đến tìm cô.

định lên tiếng, thì đến bên cạnh cô, bàn tay to lớn nắm lấy cánh tay cô, kéo cô thẳng phòng bệnh!

Cho dù sức khoẻ của A Nam vẫn còn yếu, mới định nhắm mắt nghỉ ngơi, thì lập tức nhận tiếng bước chân, mở mắt , nghiêng đầu qua, đến khi thấy gương mặt của Lục Tiểu Cổn, liền sửng sốt.

Tên nhóc , hoá thành tro thì cũng nhận !

Đó còn là tên nhóc thúi năm đó nắm lấy cổ áo mà cảnh cáo, rằng Dương Dương là của ?! Đã tên nhóc còn xoá của cô nữa!

Lúc , A Nam chỉ thấy hận bản đang thương, nếu , nhất định sẽ báo mối thù năm đó!

“Dương Dương, là tên nhóc thúi , bắt nạt em ?” A Nam thấp giọng hỏi.

Lâm Dương: “.........” Thế là thế nào chứ?

Cô nào rằng năm đó, hai họ kết thâm thù với , mà còn là vì cô nữa!

“Dương Dương, em giúp bọn giới thiệu với ?” Cổn gia lên tiếng, đôi con ngươi đen tuyền chăm chăm gương mặt của A Nam đang giường bệnh.

Mà con mắt màu hổ phách của A Nam, cũng đang dán chặt !

Lâm Dương hồn , thông minh như cô, đây là câu hỏi nộp mạng chứ?!

Chắc chắn là mưới thấy A Nam xoa đầu cô, chắc chắn là ghen tị !

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nu-lao-dai-voi-tieu-cho-san/chuong-1603.html.]

Cô lập tức mật ôm lấy cánh tay của , nghiêng đầu qua dựa lên cánh tay , gương mặt nở một nụ hạnh phúc mà về phía A Nam, “Anh A Nam! Cậu là bạn trai của em, Lục Chiến Qua!”

Bạn trai?!

Cố Diệp Phi

Suýt chút là A Nam hộc máu!

Dáng vẻ một đàn ông trợn mắt há hốc miệng, đúng thật là buồn .

“Anh Lục, A Nam! Là hàng xóm ở quê của em! Mấy năm nay tham gia quân đội, chấp hành nhiệm vụ.” Lâm Dương nghiêng đầu mỉm mà giới thiệu, còn hết thì lôi mất!

Cô còn giới thiệu xong nữa mà!

Mà Cổn gia xa bảo cô giới thiệu cũng chỉ để cho A Nam , phận của , đánh tiếng thị uy với A Nam mà thôi!

Tên nhóc , lòng cũng thật hiểm độc!

A Nam giường bệnh, hiểu suy nghĩ của chứ!

Suốt cả quãng đường , cô vẫn luôn giải thích với , tại điện thoại hết pin, còn nhờ dì chuyển lời, nhưng vẫn lời nào, gương mặt còn liên tục xị xuống.

Bọn họ đến cổng trường, Lâm Dương mới nhận cặp táp cùng sách giáo khoa vẫn còn ở nhà, nghĩ thầm khi hết tiết tự học buổi tối sẽ xin nghỉ về nhà, sáng mai đến học.

“Anh Lục, chuông học sắp reo , em học đây! Anh đừng giận ? Anh mau về ký túc xá quần áo, cẩn thận cảm lạnh đó!” Cô , thấp giọng mà .

Bởi vì xung quanh nhiều học sinh qua , cô liền giữ một cách nhất định với .

xong liền xoay rời .

Cậu bước nhanh, mấy bước chắn mặt cô, cúi đầu xuống mà cô, “Anh vẫn còn giận!”

Lâm Dương: “..........” Vậy ngài thể đừng giận nữa ?

Lúc , tiếng chuông học vang lên.

Thân là một học sinh ba , đội quân gương mẫu trong học tập, bạn học Lâm Dương liền tuân theo phản xạ điều kiện mà cất bước chạy , vứt bạn trai vẫn còn đang giận qua một bên!

Vứt !

Loading...