Lâm Dương liếc cửa phòng phẫu thuật, cuộc phẫu thuật của ông Khương bắt đầu, cảnh sát yêu cầu cô hợp tác một chuyến.
“Chỉ lời chứng của một cô , khó rõ vấn đề! Hơn nữa, chứng cứ vắng mặt!”. Cô đối diện với cảnh sát, kiêu ngạo siểm nịnh, : “Còn nữa, nghi ngờ cô và ông nội xảy xung đột, cô đẩy ông nội xuống! Có các cũng nên dẫn cô luôn ?!”
Lâm Dương tiếp.
Khương Dao Dao cô xong thì nước mắt chảy càng dữ, cô , về phía cảnh sát: “Cô , cô ngậm m.á.u phun !”
“Đồng chí cảnh sát, chuyện là chuyện của nhà chúng , vụ án vẫn nên rút lui !”. Mẹ của Khương Dao Dao lo sẽ lớn chuyện, bước tới , bà tới bên cạnh Khương Dao Dao, nhéo mạnh lên cánh tay cô .
Con nhóc thúi , cần khiến cho chuyện rùm beng lên !
Hai cảnh sát một cái, khi bàn bạc một chút, họ quyết định tiên đưa cả hai !
Lúc Lâm Dương , thỉnh thoáng cô đầu cửa phòng phẫu thuật, lặng lẽ cầu khẩn trong lòng cho ông nội việc gì, nước mắt cô cũng rơi xuống.
Năm đó nếu ông Khương nhận nuôi cô, một cô bé mồ côi ở vùng sâu vùng xa như cô thể đến thành phố J, đến học ở một ngôi trường hệ thống giáo dục tân tiến nhất quốc?!
Mấy năm nay, ông cũng thật lòng đối xử với cô như cháu ruột…
Nghĩ đến chuyện bây giờ cả nhà họ Khương đều gặm nhấm ông cụ Khương, Lâm Dương lập tức chạy về , đến mặt Khương, chuyển 20 nghìn tệ qua Alipay của bà , sợ bọn họ tạm thời gánh vác nổi tiền thuốc men cho ông cụ.
…
Khu vực quản lý thuộc đồn cảnh sát, Lâm Dương và Khương Dao Dao tách ghi lời khai, khẩu cung của hai khác , Khương Dao Dao khăng khăng chắc chắn là Lâm Dương đẩy ông Khương xuống lầu, Lâm Dương thì đều dùng giọng nghi ngờ, bởi vì cô tận mắt chứng kiến.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nu-lao-dai-voi-tieu-cho-san/chuong-1644nguoi-chi-noi-tieng-tren-mang-cua-cau-chi-ay-noi-tieng-roi.html.]
Cô với cảnh sát rằng cái áo Khương Dao Dao mặc là của cô, còn thiếu một cái nút.
“Chú cảnh sát, bây giờ các chú đến nhà lục soát một chút , tìm cái nút áo , đó sẽ vân tay của ông nội gì gì đó ?! nghi ngờ là lúc bọn họ nảy sinh mâu thuẫn, ông nội kéo đứt!”
“Cô gái, cô cái áo mặc cô là của cô, cô bằng chứng ?”
“Có bằng chứng!”. Lúc , Diệp Kiều bước từ bên ngoài , cất giọng .
“Chị dâu!”. Trình Đại Phi liếc mắt một cái nhận Diệp Kiều từ cửa, nhiệt tình đón tiếp.
Cố Diệp Phi
Diệp Kiều gật đầu với , lập tức về phía Lâm Dương: “Dương Dương!”
Lâm Dương thấy cô tới thì cay mũi, nhưng trong lòng định hơn nhiều.
“Cô gái đó, cái áo khoác cô là do mua, tặng cho Lâm Dương, phiên bản giới hạn của năm nay, mỗi cái đều thứ tự, đem biên lai đến đây!”. Diệp Kiều cũng gì nhiều, trực tiếp cung cấp chứng cứ cho cảnh sát.
Khương Dao Dao ở cách đó xa thấy của Lục Chiến Qua cũng tới, còn mật với Lâm Dương như , chứng giúp cô, sắc mặt cô lúc trắng lúc đỏ, cô nhớ là lúc về cởi cái áo chứ?!
“Còn nữa, từ 7 giờ đến 8 giờ 50 phút tối , Lâm Dương vẫn ở cùng nhà chúng , ảnh chứng!”. Diệp Kiều xong thì đưa ảnh selfie của cô, Lâm Dương và Lục Tiểu Vũ cho cảnh sát xem.
“Dì ơi! Lâm Dương về nhà lúc chín giờ, ông nội con cô đẩy xuống lúc đó!”. Khương Dao Dao kích động .
Lúc , điện thoại di động của Lâm Dương reo lên, là Hứa Bất Ly – bạn học cấp ba của cô – gọi tới.
“Lâm Dương! Sao trả lời wechat của ?! Mình cho xem Douyin, xem?! Người chị nổi tiếng mạng của , Khương Dao Dao đó, chị nổi tiếng !”. Điện thoại kết nối, giọng hùng hổ của Hứa Bất Ly vang lên!