“Hơn nữa bọn họ gây chuyện như ảnh hưởng đến việc buôn bán của chúng , tổn thất trong hai tiếng bọn họ bồi thường cho chúng !” Ai mà ngờ dk bổ sung thêm một câu.
Không những để bọn họ mất mặt, còn bọn họ bồi thường tiền, đều qua trọng là bọn họ còn gì cả.
Đổng Nhàn và Trịnh Hương quả thật oan uổng c.h.ế.t , “ Đồng chí cảnh sát, chú quản khu tây đúng , chú của là lảnh đạo của chú đó, chuyện , thật sự là chúng sai, chúng và vị bác gái căn bản quen .”
Đổng Nhàn nhẹ nhàng cửa.
y da! Cô gái là bắt nạt bọn họ hậu đài ?! Trước mặt bọn họ còn dám như , tuy rằng khách trong khách gần hết.
Trong lòng Diệp Kiều càng thêm xem thường.
Chú cảnh sát đó cau mày , “Chú của cô thì liên quan gì đến ? Bà chủ cô như là nương tay , nếu cùng đến đồn cảnh sát, lập hồ sơ? Hiện tại lập tức lập tức bồi thường cho bà chủ hai trăm đồng tiền tổn thất!”
“Hai trăm đồng?! Bọn họ hai tiếng thể kiếm hai trăm?” Đổng Nhàn tức giận ,” Hơn nữa, bác gái căn bản do chúng gọi đến, các đổ tội cho khác.”
“Con nhỏ , thừa nhận! Cảnh sát, với , chính là hai bọn họ sai khiến đó.” Bác gái như đinh c.h.é.m sắt.
Chú cảnh sát cũng tức giận nhẫn nại nữa, vỗ mạnh lên bàn, “ Nếu như giải đến đồn cảnh sát, lập hồ sơ, thì sẽ nhận trừng phạt cùng xin ! tìm ai đến cũng ít gì!”
Đồng Nhàn chỉ thể tức giận lấy hai bốn tờ 50 đồng trong bóp , ném lên bàn,
”Lập tức thư xin , xem các xong mới ! Bác gái, bà cũng giấy cam kết, như nữa, thì dể dàng như thế !” Chú cảnh sát
Một lúc , Đổng Nhàn, Trịnh Hương và bác gái ở một góc trong quán sữa thư xin , và giấy cam kết.
Cố Diệp Phi
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nu-lao-dai-voi-tieu-cho-san/chuong-403.html.]
Hai phong thư xin dán hình của Đổng Nhàn, Trịnh Hương lên dán ở cửa quán, mõi đến mua sữa dạo qua con quán đều thể thấy. Trình Hương và Đổng Nhàn mất mặt đến mấy ngày dám đến gần con phố , mỗi ngày đều trốn tránh căn bản dám đến mở cửa tiệm.
“Diệp Kiều, con chán quá, con chơi game!” Diệp Kiều đang đan len, thấy thanh am Lục Tiểu Cổn, khóe miệng nhếch lên.
Thằng nhóc , ở trong đó chơi , còn chơi game nữa.
Cô đang trong vườn tứ họp viện, đắm chìm trong ánh chiều tà, đan chiếc khăn quàng cổ màu đen, chiếc khăn cô đan suốt mùa đông, còn đan xong.
Rỏ ràng An Hân chỉ dùng một tối là đan xong mà!
Cô chắc khiếu trong !
“Đừng đan nữa, thật là , xứng với cha!” Lục Tiểu Cổn kích , thật là mà, mũi kim lộn, chổ rộng chỗ hẹp, còn đan sai tháo nữa!
“Không xứng với cha con? Có tin cha con xem nó như bảo bối đến mùa hè cũng mang ?” Diệp Kiều cực kì tự tin .
Lục Tiểu Cổn liếc trắng mắt,”Không tin! Mau đưa con chơi game, đưa con chơi game.”
Diệp Kiều đang hung hăn cự tuyệt, nhưng lập tức sửa chủ ý, ”Muốn đưa con chơi game, cũng thôi, con để tiếng của ba con , xem ngay lúc ba con đang gì.”
Cô thường yêu cầu Lục Tiểu Cổn chuyện , nhưng nó đồng ý nào, chỉ là linh hồn của bào , keo kiệt, lãng phí năng lượng một chút nào.
“Diệp Kiều, nên thì hơn!”
“Nghe thì ? Mẹ càng , nhanh lên!” Diệp Kiều buông hết công việc trong tay thúc giục.