Phan Linh còn tưởng thấy hồn ma, sợ đến hai chân mềm nhũn, ngã mặt đất, hai mắt trừng to gương mặt xinh động lòng của Diệp Kiều.
“Cô, cô cô cô…” Phan Linh ngạc nhiên gì bằng Diệp Kiều c.h.ế.t sống , kích động đến lắp ba lắp bắp.
Diệp Kiều khoanh tay, Lục Bắc Kiêu cao lớn tuấn bên cạnh cô, tay của khoác lên bờ vai cô, khóe miệng giương lên nụ cưng chiều, ánh mắt dịu dàng cô.
Một màn , nữa khiến đầu óc thiếu khí của Phan Linh thể suy nghĩ nữa!
“Tại, tại tại tại chết, đúng ?” Khóe miệng Diệp Kiều giương lên nụ chế nhạo, từ cao trừng mắt Phan Linh giam trong nhà lao mấy ngày , tra tấn đến hình , mỉm hỏi.
Phan Linh gật đầu, cả kích động đến run rẩy, cô và A Mộc, là quan hệ gì?!
Thân mật như thế!
“Chị dâu Phan, đó là giả chết!” Diệp Kiều mỉm : “Cố ý diễn cho các xem đó!”
“Muốn mối quan hệ của và ?” Cô Lục Bắc Kiêu tuấn bên cạnh , xuống Phan Linh.
Phan Linh gật đầu theo bản năng.
“Anh , là đàn ông của !” Diệp Kiều bá khí : “Nói chính xác thì là chồng !”
Nhớ đến mấy thứ lúc Lục Tiểu Cổn cho cô , lời Phan Linh lúc câu dẫn Lục Bắc Kiêu, trong đôi mắt Diệp Kiều tỏa ác ý, b.ắ.n thẳng Phan Linh!
Cố Diệp Phi
Trái tim của Phan Linh chùn xuống nữa, cô ngẩng đầu đầu đội mũ nồi, cả rắn rỏi bá khí!
“Các, các …” Phan Linh run giọng .
Chẳng trách cô câu dẫn A Mộc thế nào, cũng trúng kế của cô , chẳng trách khi gặp nhóc con thì phá giới! Họ, họ mà là vợ chồng!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nu-lao-dai-voi-tieu-cho-san/chuong-446.html.]
Lúc , Diệp Kiều cúi , phiến môi dán bên tai Phan Linh: “Người đàn ông của với rằng cảm thấy cô quá ác độc, cô, căn bản cương nổi…”
Cô tà ác .
Sắc mặt Phan Linh càng thêm trắng bệch.
“Chị dâu Phan, thật là uổng phí bà trùm ma túy cô xuất bộ bản lĩnh, câu dẫn đàn ông của … Điều cũng chứng minh cực phẩm cỡ nào, điều, cực phẩm như , chỉ yêu một … đố kị nhỉ? Điên cuồng nhỉ? Cô cho rằng trong mắt , cô là bà trùm giỏi giang, nên quỳ rạp váy hạt lựu của cô, đúng ? Đáng tiếc, trong mắt , cô cmn giống như gái điếm ai cũng thể lấy chồng, dơ bẩn bao nhiêu thì dơ bẩn bấy nhiêu.” Diệp Kiều tiếp tục trút giận .
Phan Linh mấy lời , đôi má đỏ bừng đến bỏng, bởi vì lúc cô chính là tâm thái câu dẫn Lục Bắc Kiêu, nhưng trong mắt , cô bao nhiêu đê tiện!
“Nhóc con thối cô, g.i.ế.c c.h.ế.t cô!” Phan Linh kích động nhe nanh múa vuốt, lính đặc chủng bên cạnh định nổ súng, Lục Bắc Kiêu một tư thế tay.
Chỉ thấy Diệp Kiều đánh trúng, trái Phan Linh ăn một bạt tay của Diệp Kiều!
“Để em đánh!” Lục Bắc Kiêu trầm giọng , cô vợ như lọ giấm nhỏ của trút giận!
Chết tiệt!
Kiêu Thần thật đau lòng vợ của !
Ba lính đeo mặt nạ cao kém hơn những lính đặc chủng khác, thật là lính nữ!
Thời Vũ cảm thấy lạm dụng ghê gớm!
“Cô dám đánh ! Lúc g.i.ế.c nhóc con cô còn đang nghịch bùn đó!” Phan Linh cận kề cái chết, điên tiết phản kháng, chỉ là cô cẩn thận ăn thêm một bạt tay của Diệp Kiều.
Lục Bắc Kiêu nâng cổ tay lên thời gian, cánh tay trái vòng lấy eo Diệp Kiều: “Vợ ơi, đừng tính toán với một ả đàn bà sắp chầu diêm vương nữa, đừng đánh đau tay !”
Một tay ôm lấy eo Diệp Kiều, trong tay trái lấy một cây s.ú.n.g màu đen, chỉa đầu Phan Linh: “Hạng đàn bà , trực tiếp cho cô chết, khá đó!”