Buổi tối là gia yến nhà họ Lục còn gọi là bữa cơm đoàn viên, đầu tiên đại gia đình nhà họ Lục dùng bữa với cô con dâu cửa. Sau khi ăn xong chú rể đợi nổi, kéo cô dâu về Tứ Hợp Viện, tổ ấm nhỏ của họ.
"Được , các vị trưởng bối, hai đứa mai thức sớm, cô dâu của chúng sẽ hưởng tuần trăng mật nên thể đến kính các vị ! Xin !" Vào ngày thứ hai tân hôn ở thành phố J theo phong tục, cô dâu sẽ kính cho cha chồng và các vị trưởng bối, sáng mai bé cưng ngốc dậy nổi?!
Diệp Kiều hổ gì dù cũng đang chống đỡ giúp cô!
"Vợ chồng son hai đứa chơi ! Mấy quy tắc cũ đó quan trọng nữa!" Bà nội sáng suốt cất giọng .
"Anh cả! Chúng còn náo động phòng cưới đây !" Lục Bắc Trì cao giọng.
Cố Diệp Phi
Lục Bắc Kiêu hung hăng trừng mắt , thậm chí còn trả lời nóng lòng bế vợ lên xe!
Lúc đó, Diệp Kiều tẩy trang xong thì thấy bên ngoài tiếng b.ắ.n pháo hoa: "Anh Kiêu, tiết mục b.ắ.n pháo hoa hả?"
Lục Bắc Kiêu đang đang nhặt đậu phộng và long nhãn giường, quá cản trở!
"Không !" Bắn pháo hoa gì chứ, tân hôn một khắc nghìn vàng đấy!
Diệp Kiều chạy ngoài, trông vẻ pháo hoa rực rỡ lộng lẫy bầu trời mê hoặc: "Anh Kiêu! Anh mau xem nè!"
Lục Bắc Kiêu mặc áo sơ mi quân đội và cà vạt đen bước , lưng cô, ôm lấy cô từ phía , áp cằm lên đầu cô.
Pháo hoa lộng lẫy rực sáng cả bầu trời, soi sáng khuôn mặt của họ.
"Là ai chuyện !" Lục Bắc Kiêu trầm giọng , cần cùng cô ngắm pháo hoa cũng lãng mạn.
Pháo hoa b.ắ.n mười phút, đến cuối khi bọn họ nghĩ rằng còn nữa thì một chùm pháo hoa vàng nở rộ bầu trời đêm là hình hai trái tim kết nối với , ở bầu trời lâu lâu biến mất...
Giọng của Lục Tiểu Cổn như vang lên trong lòng Diệp Kiều: Ba, tân hôn vui vẻ!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nu-lao-dai-voi-tieu-cho-san/chuong-545.html.]
Lục Tiểu Cổn...
Nhất định là bé!
Ngay lúc một vệt băng xẹt qua bầu trời...
Diệp Kiều ngay lập tức cúi đầu dáng vẻ cầu nguyện, ước một điều ước.
"Bé cưng ngốc, chuyện cũng tin!" Lục Bắc Kiêu yêu chiều .
Đó là con trai !
Diệp Kiều thầm trong lòng, những chùm pháo hoa cũng là kiệt tác của Lục Tiểu Cổn, nó tự để chúc mừng ba nhỉ?
Hình ảnh giữa bầu trời dần biến mất, băng cũng biến mất, Diệp Kiều mặt áp lồng n.g.ự.c nóng rực của , Lục Bắc Kiêu nhẹ nhàng hôn lên trán cô.
“Thật kỳ lạ, ba năm , cái đêm đầu tiên hôn em, mong kết hôn với em!” Lục Bắc Kiêu trầm giọng : "Rất mong kéo em động phòng!" Môi di chuyển xuống đến bên tai cô, giọng ồm ồm, ám .
"Lưu manh!" Cô quở mắng, chỉ cô hiểu, gì lạ, cũng lưu manh, chẳng qua là do duyên định sẵn.
Lục Bắc Kiêu dùng một tay bế cô lên, lưu manh : "Bây giờ, lưu manh rốt cuộc thể hung hăng hư cô dâu nhỏ!"
Cô ném giường cưới trong bộ sườn xám đỏ, đàn ông ở mép giường hành động thô bạo xé cà vạt, đôi mắt rực lửa khóa chặt cô , lúc nóng lòng xông lên phía thì nhớ tới gì đó lập tức tới tủ đầu giường, lấy bao để lúc nữa phanh gấp để dùng.
"Anh Kiêu... Không cần mang bao !" Còn dùng bao thì Lục Tiểu Cổn về ...
"Kỳ an ?"
"Không , sinh cục cưng, con trai!" Con của chúng , Lục Tiểu Cổn, cô cầm bao ném hết thùng rác!