Tư âm bổ thận!
Anh cố ý trả đũa cô !
Nhìn tô canh gà to bự còn tỏa mùi thuốc đông y nồng nàn, về phía cái tên cầm thú chơi đùa cô đến mức chân còn một chút sức lực nào đang khoanh hai tay ngực, Diệp Kiều xé nát cái mặt hàm chứa nụ xa , cái khuôn mặt càng ngày càng trưởng thành, càng ngày càng nam tính!
Anh cô, như thể đang chế giễu cô: Bà Lục, rốt cuộc là ai cần tẩm bổ?
Cô tức giận đến mức câu nào, xuống, uống hết nửa ly nước ấm, cầm đũa lên xới cơm!
Lục Bắc Kiêu xuống phía đối diện, cầm muôi múc một ít canh cho cô, Diệp Kiều thèm lấy một cái, tiếp tục ăn cơm ăn đồ ăn, còn cố ý uống mấy ngụm nước lạnh, cố chấp chịu ăn canh!
“Bà Lục, ăn canh? Anh , em nên uống mỗi ngày, uống trong nửa năm một năm thì sức chiến đấu giường của em tăng lên nhỉ! Bà Lục đúng thật là, càng ngày càng yếu…xem , cái câu “phụ nữ ba mươi như hổ” thể tin !”. Lục Bắc Kiêu vợ cưng với mái tóc xoăn dài rối, làn da vẫn trắng nõn mịn màng như cũ, bất cứ dấu vết nào của năm tháng, trêu ghẹo cô.
Cũng lòng hẹp hòi, tính toán với cô.
Mà là, cái phụ nữ nhỏ bé trời cao đất dày , hám nghi ngờ công năng “tình dục” của ! Không nghiêm khắc “trả đũa” cô một phen thì thật sự khó mà hả giận !
Diệp Kiều , tức đến mức nổ phổi, cô nhẫn nhịn phản bác , cũng kiên quyết ăn món canh , thể cạy miệng cô mà đổ canh đúng !?
“Cha! Diệp Kiều! Con về !”. Lục Tiểu Cổn trở về với cái đầu đầy mồ hôi, khi nhà, lễ phép chào hỏi hai lớn trong phòng ăn.
“Cục cưng, con ăn cơm ? Lại đây, mau xuống ăn một miếng với ! Tiện thể một tí về chuyện của Kiều Sênh với dì Giang Ca !”. Diệp Kiều thấy con trai về thì vội vàng ân cần , giọng lớn.
Con trai cưng của cô, càng ngày càng phong phạm của một tình nhân bé nhỏ, tuy nét mặt vẫn sẽ kiêu ngạo mà ghét bỏ cô, nhưng mà sự ăn ý giữa hai con họ càng ngày càng giống như đây khi đầu thai!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nu-lao-dai-voi-tieu-cho-san/chuong-995.html.]
Hơn nữa, cô cũng cố ý kích thích cha nào đó.
Hơn bốn giờ chiều, Lục Tiểu Cổn bữa trưa cũng ăn, đang trong tuổi ăn tuổi lớn, gật đầu, lập tức rửa tay, nhanh chóng trở tự bới cơm cho và đối diện Diệp Kiều.
“Cục cưng, nào, ăn canh!”. Diệp Kiều vội vàng đưa chén canh mặt cho con trai.
“Cha, cha ăn ?”. Lục Tiểu Cổn lễ phép hỏi phụ đại nhân sắc mặt khó chịu đang bên cạnh một chút.
“Ăn ”. Cha Lục thản nhiên .
“Cục cưng, ăn nhiều một chút, con đang trưởng thành, thể đói! Ở chỗ Kiều Sênh ăn cơm ? Bây giờ bọn họ ?”. Diệp Kiều gắp một miếng thịt bò hầm mềm, bỏ chén con trai, dịu dàng hỏi.
Nhóc con, cứ hở một cái là “cục cưng” với thằng nhóc thúi …
Mà thằng nhóc thúi thế mà chê buồn nôn!
Hai con nhà thật!
“Khi con tới, đang nấu cơm, bảo con ở ăn, con ở. Dì Giang Ca loạn, cũng để ý đến . Diệp Kiều, cho điều tra xem đây dì rốt cuộc sống ở , Noãn Noãn trông giống lớn lên trong cảnh nghèo khó !”. Lục Tiểu Cổn nghiêm túc , đôi mắt to tròn luôn tỏa ánh sáng thông minh lanh lợi.
“Không giống lớn lên trong cảnh nghèo khó…”. Diệp Kiều suy ngẫm, nhớ đến hộp sữa bột nhập khẩu.
Lục Tiểu Cổn , Noãn Noãn đưa cô bé siêu thị, đưa bé đến cửa hàng tiện lợi bán hàng nhập khẩu trong khu nhà, Noãn Noãn cầm sữa và đồ ăn vặt cho trẻ con, đều là loại , đây cô bé từng ăn, cô bé còn là một đứa mê tivi, nhiều nhạc thiếu nhi.
Cố Diệp Phi
Không giống một đứa trẻ lớn lên trong cảnh nghèo khó.
Hai con một câu con một câu, nghiêm túc thảo luận, cha nào đó lờ một cách tráng lệ…