Nữ Ma Y Thời Hiện Đại Xuyên Thành Ác Bá Một Phương - Chương 182: Nhị Trưởng Lão

Cập nhật lúc: 2025-12-06 07:46:52
Lượt xem: 12

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Giang Phong trở về khách điếm khi gần canh Tý. Mặc dù cố tình tắm rửa, Liễu Tuế vẫn ngửi thấy mùi m.á.u tanh thoang thoảng.

 

Xem , chủ nhân tiệm bánh lành ít dữ nhiều .

 

Quả nhiên, Liễu Tuế Giang Phong bẩm báo với Cảnh Chiêu Thần.

 

“Gia, lúc thuộc hạ đến đó thì chủ tiệm bánh treo cổ tự vẫn, t.h.i t.h.ể vẫn ở nhà . Gia đích đến xem ?”

 

Cảnh Chiêu Thần như , mở miệng, chỉ cầm chén nhấp từng ngụm nhỏ.

 

Chàng lời nào khiến Giang Phong trong lòng càng thêm căng thẳng, bàn tay trong ống tay áo cũng bất giác siết chặt .

 

Cảnh Chiêu Thần ánh mắt lộ vẻ lạnh lùng, nhưng vẻ mặt biểu lộ gì. Chàng chỉ nhàn nhạt đáp một tiếng.

 

“Biết , quá muộn, ngươi về phòng nghỉ ngơi .”

 

Không cũng , Giang Phong nhất thời đoán ý của , sợ nhiều sẽ gây nghi ngờ, đành im lặng rút khỏi phòng.

 

Cảnh Chiêu Thần chắc chắn sắp xếp khác, Liễu Tuế cũng hỏi nhiều, thấy bên ngoài còn động tĩnh, nàng cũng trèo lên giường giấc mộng.

 

Mấy ngày gần đây nàng ngủ yên giấc, liên quan đến Mộ Dung Thanh Thu .

 

Mặc dù Liễu Tuế cố ý đếm cừu với giọng thật nhỏ, nhưng Cảnh Chiêu Thần ở phòng bên cạnh vẫn thấy rõ mồn một.

 

Chàng bật , trở .

 

“Tuế Tuế ngủ ngoan , việc , nhất định sẽ tra manh mối.”

 

Liễu Tuế đáp một tiếng, trong lòng vẫn khó bề yên .

 

Chuyện của Hoài Nghĩa rốt cuộc nên quản , chính nàng cũng rõ ràng.

 

Nếu thỏa thì cứ mặc kệ, nhưng trong cuộc , thể rũ bỏ.

 

Nàng thể mặc kệ những khác ở Hoài Nghĩa, nhưng chuyện của Mộ Dung Thanh Thu thì thể yên. E rằng ngay cả nguyên chủ cũng đến sự tồn tại của nhân vật .

 

Mọi việc đều do trời định, cơ duyên , ắt hẳn đạo lý tồn tại của nó.

 

Trong lúc mơ màng suy nghĩ, Liễu Tuế mơ mơ hồ hồ ngủ , trong lúc lờ mờ, nàng thấy bóng dáng Mỹ Công T.ử lay động mắt.

 

“Tỷ tỷ, xin hãy cứu Tổ mẫu.”

 

Liễu Tuế phân biệt là thực mơ, nhưng vẫn thuận miệng hỏi:

 

“Vậy còn chính ngươi? Nói cho , mới cứu ngươi?”

 

Mỹ Công T.ử ngừng một lát.

 

“Không , vốn dĩ ý của Tổ mẫu là tỷ tỷ nhất định thể cứu , nhưng Nhị Trưởng Lão âm thầm dùng thủ đoạn, khiến hôn mê bất tỉnh.”

 

“Nhị Trưởng Lão một nốt ruồi đen lớn sống mũi ?”

 

Mỹ Công T.ử gật đầu, ảnh càng trở nên mờ ảo.

 

“Tỷ tỷ cẩn thận Nhị Trưởng Lão, giỏi dưỡng Cổ...”

 

Những lời còn Liễu Tuế chữ nào, chỉ từ "Cổ", bóng dáng Mỹ Công T.ử biến mất.

 

Liễu Tuế chút buồn bực, quên hỏi tên .

 

Nghĩ , dù cũng ở ngay bên cạnh , tuy đang hôn mê nhưng sớm muộn gì cũng sẽ tỉnh , lúc đó hỏi cũng muộn.

 

Khi chân trời ló rạng tia sáng yếu ớt, Liễu Tuế mở mắt.

 

Nàng trở , liền thấy Cảnh Chiêu Thần đang với vẻ mặt quan tâm.

 

“A Chiêu tỉnh sớm thế?”

 

Việc ở bên cạnh nàng bằng cách nào, Liễu Tuế chẳng hề bận tâm.

 

Hai tuy thành , nhưng thiết như vợ chồng nhiều năm, cả hai đều là những câu nệ tiểu tiết, những quy tắc lễ nghi thể ràng buộc họ.

 

“Nghe thấy nàng mớ, mơ thấy ai ?”

 

Giọng Cảnh Chiêu Thần chút khàn khàn, lẽ vì ngủ ngon.

 

Liễu Tuế cũng giấu giếm , kể bộ chuyện đêm qua, chủ yếu là ý kiến của Cảnh Chiêu Thần.

 

Chàng suy nghĩ một lát.

 

“Chuyện Hoài Nghĩa nhất thời thể cho nàng lời khuyên nào , chi bằng chờ nàng tự xem xét đưa quyết định .”

 

Liễu Tuế gật đầu, “Được, cũng nghĩ như .”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nu-ma-y-thoi-hien-dai-xuyen-thanh-ac-ba-mot-phuong/chuong-182-nhi-truong-lao.html.]

Cảnh Chiêu Thần ôm nàng lòng, đặt một nụ hôn lên trán nàng.

 

“Nàng gì thì cứ , phần còn lo.”

 

Liễu Tuế nhắm hờ mắt, tận hưởng giây phút dịu dàng .

 

Lời tình tứ của Cảnh Chiêu Thần luôn đúng mực, thể lập tức xoa dịu cảm xúc bồn chồn, bất an của nàng.

 

Chàng từng yêu nàng’, nhưng mỗi lời đều là tình yêu.

 

Trong thời đại đường sá xa xôi , một phận tôn quý như Cảnh Chiêu Thần thể đến mức vì nàng, chính là minh chứng nhất.

 

Việc thể ở bên trọn đời, bao giờ là sự chủ động của một , mà là sự song hướng lao tới.

 

Ta nhớ nhung nàng, nàng cũng một lòng một với !

 

Tiếng gõ cửa cắt ngang sự yên tĩnh , Cảnh Chiêu Thần nhíu mày, Liễu Tuế đưa ngón tay lướt qua hàng lông mày của .

 

“Ta thích dáng vẻ , cho dù tương lai , chúng vẫn .”

 

Cảnh Chiêu Thần cúi , in một nụ hôn nhẹ lên môi nàng.

 

“Được, thứ đều theo Tuế Tuế.”

 

Hai mỉm , điều đều trong sự im lặng.

 

“Có chuyện gì?”

 

Người ngoài cửa rõ ràng thở phào nhẹ nhõm.

 

“Gia, của phủ nha vây kín sân nhà chủ tiệm, mang t.h.i t.h.ể , Gia xem một chút ?”

 

Cảnh Chiêu Thần liếc Liễu Tuế, thấy nàng đang quấn mái tóc đen của đầu ngón tay, dáng vẻ chẳng hề bận tâm đến thế sự.

 

“Dùng bữa , truyền lệnh xuống, nhúng tay việc của phủ nha.”

 

Dù t.h.i t.h.ể mang , cũng chắc chắn sẽ tìm thấy bất kỳ manh mối nào. Việc Giang Phong trở về muộn như , còn đặc biệt tắm rửa, là đủ để thấy rõ.

 

Nếu họ nhúng tay lúc , lẽ sẽ kẻ tâm cơ giăng bẫy hãm hại.

 

Sợ thì sợ, nhưng phiền phức, họ còn nhiều việc , thể chậm trễ quá lâu ở một nơi.

 

“A Chiêu, suốt chặng đường , phiền phức của chúng bao giờ dứt, nếu tất cả chỉ là ngẫu nhiên, liệu quá trùng hợp ?”

 

Cứ đến thị trấn nào dừng chân, là chắc chắn sẽ chuyện tìm đến họ , tránh cũng .

 

Nếu chỉ là trùng hợp, ai mà tin?

 

Cảnh Chiêu Thần nhẹ, khẽ gãi mũi nàng.

 

“Mau dậy dùng bữa, chuyện khác .”

 

Bữa sáng ở Túc Thành khác với khẩu vị ở Yến Thành. Ở đây thiên về vị ngọt, mỗi món ăn đều thêm đường, ngay cả điểm tâm còn rưới thêm mật hoa vàng óng.

 

Ngay cả Liễu Tuế, vốn thích ăn đồ ngọt, cũng cảm thấy ngấy, huống chi là Cảnh Chiêu Thần.

 

Chàng gần như động đũa, chỉ uống sạch chén cháo trắng mặt.

 

Trường Bạch càng kén chọn hơn. Kể từ khi nếm thử món thịt nướng Liễu Tuế , ông yêu thích hương vị đậm đà , kèm thêm một bầu rượu mạnh, quả thực vô cùng thoải mái.

 

, bữa cơm kết thúc nhanh, khi rời , vẫn còn thừa hơn nửa.

 

Chủ tiệm c.h.ế.t, Liễu Tuế nghĩ hôm nay chắc chắn sẽ mở cửa buôn bán, những thuê chắc chắn sẽ gọi hỏi chuyện từng một.

 

ai ngờ , cửa tiệm vẫn xếp thành hàng dài.

 

Mọi mỉm chào hỏi , cứ như thể chuyện gì xảy .

 

Vẫn là câu đó, sự việc bất thường tất điều khuất tất.

 

Túc Thành từ xuống đều ẩn chứa sự quái lạ!

 

Tiểu thương đẩy xe hàng rong rao bán, bên trong chỉ là những món đồ tầm thường.

 

Liễu Tuế liếc , đều là những đồ trang sức bình thường khá thô, và một ít son phấn dành cho nữ giới.

 

Ban đầu nàng định mua, nhưng khi tiểu thương một đoạn, Liễu Tuế mở miệng gọi .

 

“Hộp phấn nước bán thế nào?”

 

Tiểu thương đầu , ánh mắt lộ vẻ nghi hoặc, đó nhanh chóng nở nụ khách sáo.

 

“Cô nương thật mắt , đừng thấy đây trông vẻ nghèo nàn, kỳ thực đều là đồ , cô nương xem hộp phấn nước , đều là hoa do mẫu tự tay hái, phơi khô nghiền thành bột.”

 

Hắn đẩy chiếc xe hàng về phía bọn họ, vén tấm vải che lên, để Liễu Tuế thể rõ hơn.

 

Loading...