Nữ Ma Y Thời Hiện Đại Xuyên Thành Ác Bá Một Phương - Chương 220: Hiện Trường Đổ Vỡ Lớn
Cập nhật lúc: 2025-12-06 07:48:55
Lượt xem: 9
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trường Bạch cố gắng xắn cao tay áo.
Trên cổ tay một vòng màu đỏ, chạm thấy tê dại và đau.
“Nhìn xem! Nhìn xem! Đây là việc tỷ tỷ của ngươi đấy! Ngươi xem, đây là việc con thể ? Mạng của lão phu khổ thế !”
Ông thút thít, giả vờ lau khóe mắt.
Ám Vệ đang đ.á.n.h xe đành lấy giấy vo tròn nhét tai.
May mà tiểu công t.ử thấy, nếu với cái kiểu lải nhải của Trường Bạch, c.h.ế.t cũng thể ông cho sống !
“Hức hức, lão phu khó khăn lắm mới nhận một đồ , kết quả là một tên nghịch đồ!”
“Nhóc con, chờ ngươi tỉnh , nhất định lão phu giáo huấn nó...”
“Ta cho ngươi , con lương tâm, đường là lão phu chăm sóc ngươi, hơn nữa, ai lòng kiên nhẫn như lão phu chứ?”
Liễu Tuế đang ngủ ngon, chỉ thấy bên ngoài phát một tiếng "Ầm" cực lớn!
Nàng dụi mắt, mơ màng hỏi Cảnh Chiêu Thần.
“Sao thế? Nổ ? Hay sấm sét?”
Cảnh Chiêu Thần lắc đầu, vén rèm ngoài, hỏi Ám Vệ đang đ.á.n.h xe.
“Có chuyện gì xảy ?”
Ám Vệ lắp bắp, dường như đang cố nhịn .
“Bẩm Gia, Trường Bạch tiền bối hiểu vì bay khỏi xe... Thuộc hạ thấy ông ngã mạnh.”
“Yên lành, bay ngoài? Chẳng lẽ c.ắ.n một cái còn di chứng?”
Liễu Tuế bất mãn lầm bầm, nhưng trong lòng vẫn lo lắng cho Trường Bạch.
“Dừng xe!”
Xe ngựa dừng , vây quanh, xem Trường Bạch thương .
Trường Bạch úp mặt xuống đất, tay nắm chặt đám cỏ.
Xấu hổ quá mất!
Đây quả là một hiện trường đổ vỡ lớn!
Sau ông còn mặt mũi nào mà giang hồ nữa đây?
Rõ ràng đang chuyện bình thường, hiểu vì , khí lưu tiểu công t.ử đột nhiên đẩy ông khỏi xe...
Quan trọng là, ông sức chống cự!
“Sư phụ, thương chỗ nào ? Người dậy, để xem nào!”
“Trường Bạch tiền bối, đau ở ạ? Mau để Tuế Tuế xem cho ...”
“Tiền bối...”
Trường Bạch sống còn chút luyến tiếc nào dậy, mặt mày mếu máo, còn tưởng nhà c.h.ế.t!
Vai Liễu Tuế run lên, cuối cùng nhịn , đến chảy cả nước mắt.
Nàng chỉ Trường Bạch, “Sư phụ, ha ha ha, , ha ha ha, mau răng của ông kìa!”
Cảnh Chiêu Thần kỹ, cũng nhịn thành tiếng, vội vàng mặt chỗ khác.
Trường Bạch cúi đầu, thấy hai chiếc răng còn dính m.á.u đang lún sâu lớp bùn đất...
Mất râu thì thể nhịn, mất tóc thì thể nuôi, nhưng răng ... thể mọc nữa!
Trường Bạch tức giận vỗ mạnh đùi , khóe mắt đỏ hoe.
“Đồ vô lương tâm! Nếu lão t.ử ngày ngày chuyện với ngươi, ngươi tỉnh hả? Không ơn thì thôi, còn đ.á.n.h rụng răng của lão tử! Hai con sói mắt trắng!”
Giận dữ, sự giận dữ tột cùng!
Cặp chị em chính là khắc tinh trời sinh của ông !
Liễu Tuế , đầu .
Đệ quả nhiên tỉnh, đang yếu ớt tựa thành xe ngựa, với dáng vẻ công t.ử bệnh tật.
Hắn ôm n.g.ự.c ho khan vài tiếng, giọng thanh lạnh, chút khàn.
“Không chịu nổi nữa! Ông thật sự quá ồn ào!”
Liễu Tuế và Cảnh Chiêu Thần .
Trường Bạch lợi hại thật, thể niệm cho c.h.ế.t sống ?
Tiểu công t.ử tiếp tục yếu ớt mở lời.
“Ta mới cảm ơn ngươi, suốt quãng đường ồn ào đến mức đầu sắp nổ tung .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nu-ma-y-thoi-hien-dai-xuyen-thanh-ac-ba-mot-phuong/chuong-220-hien-truong-do-vo-lon.html.]
Chỉ thấy nhẹ nhàng phất tay áo, động tác vô cùng tao nhã, nhưng hành động thì quang minh chính đại cho lắm!
Bởi vì, những cái cây xung quanh Trường Bạch đều đồng loạt cong xuống, cứ như sinh mạng , trực tiếp vớt Trường Bạch lên ngọn cây.
Thế là, thấy thể Trường Bạch vô cành cây quấn lấy, ông liều mạng vẫy vùng tay chân.
“Á á á, cứu mạng! Tên nhóc thối, mau cứu lão phu...”
Giọng của ông dần dần tắt lịm.
Liễu Tuế chỉ liếc tiểu công t.ử một cái, lạnh nhạt buông một câu, lên xe ngựa của .
“Đừng nghịch c.h.ế.t ông ! Dù nếu ông , ngươi cũng tỉnh .”
Cảnh Chiêu Thần trong xe.
Cái nha đầu vô tâm , mà tìm một tư thế thoải mái, tiếp tục ngủ mất ...
Tiểu công t.ử dường như cũng lời của nàng cho kinh ngạc.
Hắn ngây một lúc lâu, phất tay.
Trường Bạch "Phịch" một tiếng, rơi xuống đất.
Trên bầu trời, tiếng sấm ầm ầm vang lên, ngay đó cuồng phong nổi dậy, thổi mạnh đến mức khiến mở mắt .
Hạt mưa lớn như hạt đậu rơi xuống từ trời, cuối cùng biến thành những viên mưa đá to bằng nắm tay.
Mọi vội vàng chui trong xe ngựa.
Tiểu công t.ử vẫn im động đậy, khiêu khích Trường Bạch, ánh mắt hai giao tóe lửa.
Cảnh Chiêu Thần hỏi Liễu Tuế.
“Hai họ cứ thế , thật sự chứ? Ta thấy Trường Bạch tiền bối là giận thật .”
Liễu Tuế trở , tựa lòng .
“A Chiêu, xem bản lĩnh thật sự của Sư phụ ? Ta cũng rõ vì ông cứ giấu diếm thực lực, chi bằng nhân cơ hội hôm nay mà mở mang tầm mắt .”
Người thể trấn giữ Tuyết Phách Sơn quanh năm, khiến đời thể đặt chân tới, nếu bản lĩnh gì, Liễu Tuế thật sự tin.
“Hơn nữa, tiểu công t.ử đó chắc là , tuổi còn nhỏ như , nếu răn dạy e rằng sẽ phản tác dụng, chừng còn gây chuyện gì nữa.”
Đối với những đứa trẻ đang tuổi phản nghịch, cách nhất là ít lời giáo huấn. Hắn điên, cứ để điên, gây chuyện, cứ để gây chuyện.
Lâu dần, khi vở kịch độc diễn còn thú vị nữa, tự nhiên sẽ yên tĩnh trở !
「Huống hồ cho dù y thật sự là của , giữa và y vốn hề chút tình cảm cơ sở nào, lấy tư cách gì để phê phán y đây? Tuổi còn nhỏ chịu tội lớn đến thế, nhập ma là phúc phận lắm .」
Cảnh Chiêu Thần gật đầu.
「Y là kẻ ý chí kiên định, bằng , với bản lĩnh , e rằng sớm khác lợi dụng .」
Nhị Trưởng Lão buộc tay với y, chắc chắn là vì tiểu công t.ử tuân theo ý của bọn họ.
Một chiêu tiện tay tiểu công t.ử tung khiến Trường Bạch chịu thiệt lớn, nhân tài như thế, quý trọng còn kịp, chi đến chuyện tổn thương!
Sấm sét kèm theo tiếng mưa đá, âm thanh chấn động màng tai.
Vùng lâu mưa, lá cây đều héo úa vàng vọt.
lúc , mưa đá đang đập tan nát cỏ cây.
Trường Bạch giữa trung, lông mày lạnh lùng, râu còn, mái tóc bạc lưa thưa bay theo gió!
「Hổ gầm, ngươi tưởng là mèo bệnh ! Hôm nay lão phu sẽ cha ngươi dạy dỗ cái đồ kính già yêu trẻ nhà ngươi!」
Liễu Tuế xoa trán.
「Chỉ cần Trường Bạch mở miệng, phong cách liền đột ngột đổi!」
Các ám vệ đến nghiêng ngả.
「Nhìn kìa, dáng vẻ Trường Bạch tiền bối giống hệt thần tiên.」
「 thế, nếu ông mở miệng thì giống.」
「Quan trọng là, lúc ông chuyện còn hở , ha ha ha...」
Tiếng , tiếng bàn tán, từng tiếng lọt tai Trường Bạch.
Ông tức đến mức xoay một vòng giữa trung, sấm sét dường như x.é to.ạc bầu trời!
Tiểu công t.ử ngậm cọng cỏ đuôi ch.ó trong miệng, dáng vẻ phóng đãng, vắt chân chữ ngũ.
「Chậc chậc, hóa là thuộc tính Lôi Điện ! Chơi với lửa sẽ tự thiêu, cẩn thận kẻo ngày sét đ.á.n.h trúng! Đến lúc đó hối hận cũng muộn, ai dà.....」
Miệng lưỡi thật độc!
Trường Bạch khựng , lập tức mắng mỏ.
「Đồ ranh con! Lão phu gì thì cũng là tiền bối, ngươi chuyện với lão phu khách khí một chút! Có bản lĩnh thì đấu với lão phu một trận xem nào!」