Nữ Nô Hồi Kinh - Bá Phủ Đoạn Trường Hối Hận - Chương 161: Nữ nhi đích thực
Cập nhật lúc: 2025-08-18 00:26:23
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Ấn công tử xin hãy tự trọng một chút!”
Thấy là Tạ Nghiêu, Ấn Hành bỗng nhiên .
đáy mắt cong cong , là một mảnh băng lãnh.
Tạ Nghiêu tay mạnh, cánh tay tái nhợt của Ấn Hành một vết đỏ rõ rệt.
Chàng mảy may động lòng, chỉ khinh miệt y, nhàn nhạt mở lời.
“Một tên nô tài, cũng dám động thủ với ?”
“Mạng của ngươi là nể mặt Tổ mẫu mà giữ cho ngươi, nếu ngươi voi đòi tiên, thì đừng trách khách khí.”
Lời nhàn nhạt, như kẹp theo lưỡi d.a.o sắc bén.
Ấn Uyển lập tức tay, kéo vạt áo Tạ Nghiêu, khi nháy mắt hiệu cho y, Tạ Nghiêu mới ngoan ngoãn bình tĩnh , buông tay Ấn Hành .
Sau đó, y với vẻ mặt ôn hòa lui về bên cạnh Ấn Uyển.
Ấn Hành một loạt động tác của y, bỗng nhiên lạnh.
“Chỉ với ngươi, cũng dám tơ tưởng đến ? Sau cũng cần động thủ, chỉ cần Thẩm thế tử ngươi nhân cơ hội mà phản bội , e rằng một mạng của ngươi cũng đủ để c.h.ế.t .”
“Ấn Hành!” Ấn Uyển nổi nữa, lên tiếng cắt ngang lời .
“Ta nghỉ ngơi, đừng ở đây phát điên. Hằng Nương! Mời công tử ngoài!”
Ấn Hành nhuốm vẻ vui, nhắc nhở họ: “Thẩm Độ há dung cho ngươi vấy màu thảo nguyên lên mũ ô sa của ! Uyển Nhi, đừng việc hạ tiện!”
Lời dứt, Ấn Uyển đột nhiên chộp lấy cái chân nến bên cạnh, hung hăng ném về phía .
Mọi kinh hãi, chốc lát , chỉ thấy mặt Ấn Hành chân nến cứa một vết máu, mà Ấn Uyển thản nhiên, vẫn chỉ buông một câu lạnh lùng: “Cút.”
Trong bầu khí căng thẳng, tiếng kim rơi cũng thấy.
Hằng Nương lo lắng hai bên đối chọi xảy chuyện lớn, vội vàng thúc giục Tứ Thuận đưa chủ tử của họ rời .
Tạ Nghiêu cũng để Ấn Uyển lâm nguy hiểm, y nhanh nhẹn đẩy xe lăn ngoài, đó “ầm” một tiếng đóng sập cửa sương phòng!
Trong sự tĩnh mịch, Tạ Nghiêu bỗng nhiên phản ứng , là một nam tử, đơn độc ở trong sương phòng của khuê nữ thì tất nhiên tiện.
Thế là y vội vàng mở cửa sổ, định lối .
Ấn Uyển chặn , và nàng còn gọi y gần.
Tạ Nghiêu hiểu vì , nhưng vẫn ngoan ngoãn theo ý Ấn Uyển, đến bên cạnh nàng.
Chỉ thấy Ấn Uyển từ mặt tủ bên , lấy hai lọ thuốc trị thương.
Đây là thuốc nàng bảo Hằng Nương chuẩn cho Tạ Nghiêu từ sớm.
Sau khi tỉnh dậy cũng Tạ Nghiêu , trái tim treo lơ lửng mới an lòng.
đó y chịu ít đau đớn thể xác, hôm nay kỹ, vết thương mặt vẫn lành.
Tuy nhiên Tạ Nghiêu thấy , khẽ giật , nhận lấy: “Cô nương, là một kẻ thô kệch, chỉ là vết thương nhỏ thôi, chỉ cần cô nương là .”
“Cứ cầm lấy , là chuẩn cho ngươi mà.”
“Những lời của Ấn Hành ngươi đừng để trong lòng, giữa hai thanh thanh bạch bạch, đừng sợ khác , chỉ cần đề phòng khác nắm thóp.”
Khóe môi Tạ Nghiêu khẽ động, đôi mắt nhuốm ý .
Sau khi nhận lấy thuốc trị thương, dường như y còn lời .
Trong lúc do dự, Ấn Uyển vẻ thôi của y: “Ngươi còn lời gì với ?”
Chỉ thấy Tạ Nghiêu từ bàn cạnh cửa bưng đến một bát trứng chưng nóng hổi:
“Hoàng hôn ngang qua nhà bếp, sờ mấy quả trứng, thế là tự tay chưng cho cô nương một bát trứng chưng, mềm mượt dễ ăn, cô nương tỉnh, thích hợp ăn chút gì đó.”
Nhìn bát trứng chưng nước suối thơm lừng, mịn màng như gương, tỏa ánh sáng dịu nhẹ, khi lay động “tựa như thể tan chảy chỉ với một cái chạm”, khi múc lên “mượt mà như lụa”.
Vị khi ăn càng mềm mại tinh tế, đậm đà ngọt ngào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nu-no-hoi-kinh-ba-phu-doan-truong-hoi-han/chuong-161-nu-nhi-dich-thuc.html.]
Rõ ràng chỉ là một món ăn đáng chú ý, nhưng đủ cả sắc, hương, vị, Ấn Uyển thích ăn.
Nàng vốn dĩ khẩu vị, giờ phút như thể khai mở vị giác, ba hai cái ăn sạch bách.
Thấy nàng thích đến , Tạ Nghiêu càng vui mặt: “Nếu cô nương thích, sẽ chưng cho cô nương ăn mỗi ngày.”
Ấn Uyển , cảm kích : “Đa tạ ngươi, nhưng nếu ăn mỗi ngày, e rằng gà mái già cũng đẻ nhiều trứng như .”
Ánh mắt tươi tắn như mặt hồ lấp lánh ánh xuân, phản chiếu rực rỡ trong lòng y.
Tạ Nghiêu gãi đầu, thấy trời còn sớm, liền rời khỏi phòng , để tránh rước điều đàm tiếu.
Không do hôm nay Ấn Hành phòng, cửa lớn mở toang, khiến nàng nhiễm lạnh.
Ngủ đến nửa đêm, Ấn Uyển bỗng nhiên ho ngừng.
Cả cũng lạnh buốt.
Hằng Nương bên cạnh đánh thức, vội vàng tiến lên kiểm tra một lượt, thấy nàng ngủ yên giấc, giúp nàng dễ thở .
“Cô nương, lát nữa sẽ đến kho nhỏ phía tìm một ít dược liệu để sắc uống, thể giảm bớt bệnh ho của cô nương.”
Những dược liệu đó đều mua về hôm nay, còn một là dược liệu tươi mới thu hái.
Tạm thời đều chất đống trong kho nhỏ, thấy nàng ho mãi dứt, Hằng Nương tìm một tiểu nha giúp Ấn Uyển dễ thở, còn nàng thì vội vã ngay trong đêm đến kho nhỏ để tìm những dược liệu đó.
Tuy nhiên nàng đến bên ngoài kho nhỏ, bỗng nhiên thấy bên trong tiếng động lờ mờ, như thể đang chuyện.
Hằng Nương tinh nhạy lập tức ẩn bên hông kho, mấy bụi cây nhỏ che giấu.
Nàng ghé sát tai cửa sổ, nhanh thấy âm thanh truyền từ bên trong.
Quá đỗi quen thuộc!!
“Biểu ca, , thật sự cả đời sống cảnh thủ tiết ! Tình thế bây giờ khác , tiểu công gia là còn căn nguyên, cho dù gả qua đó, con, thì đây?”
“Chỉ cần hậu duệ, thì Quốc Công phủ còn mà nắm thóp ? Ta, lòng tin, thực sự gả !!”
“Tất cả đều tại cái Ấn Uyển đó, nếu nàng , Lưu Dần biến thành bộ dạng ? Tiền đồ của ! Sao nông nỗi !!”
Nàng cố gắng kìm nén giọng , nhưng từng lời như nhỏ máu, đến cả thể cũng run lên vì giận dữ.
Hằng Nương vội vàng bịt miệng , khó tin nổi! Đây là, là lời của Tam cô nương!
Nàng hề động đậy, chọc thủng một góc giấy cửa sổ, qua cái lỗ nhỏ xíu đó, thấy Ấn Ngu đang lao lòng một nam nhân cao lớn vạm vỡ.
Và nam tử đó mặc áo đen, ôm chặt lấy Ấn Ngu thì thầm an ủi.
“Đừng sợ, gả Quốc Công phủ mới là lựa chọn nhất cho . Muội chỉ cần theo lời , nắm thóp tiểu công gia thành vấn đề.”
“Còn về cái Ấn Uyển , đó nàng may mắn thoát chết, nhưng tổng một ngày sẽ bỏ mạng!! Còn , sẽ vĩnh viễn là nữ nhi duy nhất của Bá phủ, ai nữ nhi đích thực của họ, rốt cuộc là ở .”
Trong bóng tối, ánh mắt âm trầm của nam nhân, tựa như yêu thú.
Từng lời từng chữ, khiến Hằng Nương ngoài cửa sổ kinh ngạc vô cùng!
Nàng bịt chặt miệng, nín thở bất động, ánh mắt liên tục lóe lên.
Họ mà… mà mạng của cô nương!!
Nếu theo lời họ , thì nữ nhi đích thực của Bá phủ, rốt cuộc là ai?!
Nam tử mắt , hẳn là mà cô nương từng tìm thấy đó.
Tim Hằng Nương đập thình thịch, trơ mắt Tam cô nương lao vòng tay nam nhân, ở nơi góc khuất , chuyện ô uế với nam tử.
Lúc , trong lòng Hằng Nương nảy một ý nghĩ!
Nàng hận thể lập tức đánh thức những ngoài sân, dẫn họ đến đây để xem cái cảnh sống động xuân sắc ! Để xem Tam cô nương là kẻ vô liêm sỉ đến mức nào.
Tuy nhiên kịp rời , nam tử buông Ấn Ngu .
“Mau về , ở lâu thêm một khắc, nguy hiểm sẽ tăng thêm một phần, đợi gả Quốc Công phủ, ngày của chúng vẫn còn ở phía đó!”
“Biểu ca hứa với , nhất định sẽ để Ấn Uyển yên!”