Nữ Nô Hồi Kinh - Bá Phủ Đoạn Trường Hối Hận - Chương 166: Ngươi Lấy Gì Mà Hủy Ta?

Cập nhật lúc: 2025-08-18 00:26:28
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lời , tim Ấn Uyển tức thì đập mạnh.

nàng nhanh hít sâu một , nén sự hoảng loạn trong lòng, giả vờ bình tĩnh : “Ngươi dùng tin tức như để lừa ?”

Lưu Dần nhịn lớn, thêm vài bước.

“Ta nghĩ sẽ dùng cái để lừa nàng ?”

“Nàng tự hỏi lòng xem, nếu Thẩm Độ còn tại thế, nào cái gan đó, mà dám đụng ? Ta còn chê bẩn!”

“Như lời nàng , nàng và là phụng chỉ thành hôn, nhưng giờ đây các ngươi bái đường, vì cớ mà qua đời, nàng tính là vợ , cũng thể quả phụ! Giờ đây nàng, vẫn là thiên kim của Bá phủ!”

“Nếu như , thì theo điều kiện mà hai phủ chúng ban đầu, để nàng và Ngu nhi, đều gả nhà .”

“Lưu Dần! Ngươi khi nào ti tiện vô sỉ đến ?! Ngươi chẳng vẫn miệng cưới Ấn Ngu ? Chẳng vẫn miệng cùng nàng một đời một kiếp một đôi ?”

“Ngươi đối xử với như , Ấn Ngu , nàng sẽ thế nào?”

Lưu Dần đầy vẻ khinh thường!

“Ta đối với Ngu nhi, tự nhiên là tình sâu nghĩa nặng, trời đất chứng giám. Còn đối với nàng… Ấn Uyển, đừng tự xem nữa, bây giờ nàng sớm là Uyển nhi , trong mắt , nàng bây giờ còn chẳng bằng một kỹ nữ!!”

“Nếu nàng cố chấp, cố tình hại c.h.ế.t Ngu nhi, trưởng nàng đều sẽ rơi cảnh khốn cùng , hủy hoại lẫn !

Ngày đặt nàng lên đầu, nàng coi tấm chân tình của như cỏ rác, giờ đây còn vọng tưởng trèo cao Thẩm Độ, giẫm đạp lên đầu chúng ?”

“Nàng thật sự cho rằng thể đắc ý cả đời ? Thật sự cho rằng một Thế tử phi, thì thể sợ trời sợ đất?! Bây giờ thể rõ ràng cho nàng , giấc mộng Thế tử phi của nàng, tan vỡ .”

Ấn Uyển với vẻ mặt dần trở nên méo mó, tim nàng đau nhói, một cảm xúc khó tả dâng trào trong lòng.

Hắn là thật ? Nếu Thẩm Độ thật sự chết, nàng sẽ còn ô dù che chở, nàng nên cảm thấy vui mừng, vui đây?

Trong lúc mơ hồ, Lưu Dần một tiếng kéo nàng trở về với thực tại!

“Sợ ? Ấn Uyển, nàng chẳng vẫn luôn quấn lấy , thích , gả cho ?”

“Miệng luôn gọi Dần ca ca ngừng, dù khi đó chán ghét nàng đến , cũng cách nào đuổi nàng . Nàng cứ như món kẹo mạch nha dính bán ở chợ Đông, khiến ghê tởm.”

“Tuy nhiên cho đến ngày hôm nay, cũng thể thực hiện nguyện vọng của nàng! Biến nàng thành của , đến lúc đó trong mắt khác, nàng sẽ chẳng đáng một đồng!”

“Chỉ như , nàng mới thật sự hối hận, hối hận khi chúng cho nàng chút mặt mũi mà nàng trân trọng! Hối hận khi cho nàng cơ hội sống mà nàng cần!”

Nói xong câu , Lưu Dần siết chặt lấy cổ tay nàng, nhưng đối mặt với ánh mắt của Ấn Uyển, chỉ thấy nàng đầy vẻ hung ác.

Cùng với những lời vô tình, như mũi dao, đ.â.m thẳng tim Lưu Dần.

“Vậy nên, tiểu công gia định lấy gì để hủy hoại sự trong sạch của ?”

Mọi đều , quả thực mất thứ quý giá nhất của nam nhân, thậm chí còn mất cả tôn nghiêm của một đàn ông.

Lời , tia hy vọng cuối cùng mà Lưu Dần dành cho nàng trong lòng cũng rút cạn!

Thất vọng, phẫn uất, những cảm xúc như nước lũ vỡ đê, tràn đáy mắt , gần như hủy hoại .

Lúc , băng lạnh trong mắt nhanh chóng ngưng tụ thành sát khí ngập trời, sắc bén hơn cả lưỡi đao lóe hàn quang!

“Ấn Uyển, vô vàn cách để hủy hoại sự trong sạch của nàng!”

Vứt lời , sắc mặt tức thì đổi, năng lượng phẫn nộ trong cơ thể nhanh chóng tích tụ, dường như hóa thành sức mạnh đôi tay, trút hết lên Ấn Uyển.

Trong đầu lúc , cũng còn chút lý trí nào.

Chỉ những lời Ấn Uyển châm chọc cứ quẩn quanh mãi.

Nếu vì nàng, bản nảy sinh xung đột với Ấn Hành, rơi cảnh ngộ như ngày hôm nay!

Hắn đường đường là một nam nhi tám thước, giờ đây chẳng khác gì đám thái giám trong cung, cả đời ! Đã hủy hoại !

Mà nàng Ấn Uyển, hủy hoại cả đời , chẳng lẽ còn thuận lợi trải qua nửa đời ?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nu-no-hoi-kinh-ba-phu-doan-truong-hoi-han/chuong-166-nguoi-lay-gi-ma-huy-ta.html.]

!!

Tuy nhiên khi siết c.h.ặ.t t.a.y Ấn Uyển, ôm ngang eo nàng, Ấn Uyển đột nhiên tay vung dao!

Dưới ánh sáng lưỡi d.a.o sắc bén, Lưu Dần nhanh chóng né tránh!

Tuy nhiên tốc độ nhanh đến mấy, cũng ngờ nàng giấu ám khí sâu đến , cứ thế, khuôn mặt trắng nõn tuấn tú của , tức khắc nhuốm một mảng đỏ!

Cùng với tiếng kêu rên thảm thiết của Lưu Dần, ôm nửa khuôn mặt đầy máu, đôi mắt đỏ ngầu, gầm lên với nàng!

“Còn mau bắt nàng cho !!”

Những mặt ở đó, nhất thời đều phản ứng kịp, đều bàn tay đầy m.á.u cho kinh ngạc.

Đợi đến khi họ dần dần hồn, Ấn Uyển dùng tốc độ nhanh nhất, thẳng tiến đến cổng phụ Đông Uyển!

Lúc , những phía bắt đầu lục tục hò hét.

“Người , mau ! Mau tìm phủ y! Tiểu công gia đ.â.m !”

“Tất cả hãy chặn nàng , tuyệt đối để nàng rời khỏi phủ !!”

Theo tiếng hô của , các hộ vệ ẩn bên cạnh viện đều xuất hiện.

Thậm chí cả Lưu ma ma cũng kinh động, với vẻ mặt giận dữ vội vã chạy tới.

Khi bà thấy vết sẹo d.a.o chói mắt và đáng sợ mặt Lưu Dần, sợ đến mức run rẩy, run rẩy giận dữ đuổi theo hướng Ấn Uyển.

Ấn Uyển thở hổn hển, con đường phía một nữa chặn.

Lưu ma ma còn giữ miệng: “Tiện phụ! Dám nữa tay thương tiểu công gia của chúng , xem ngươi là sống !”

“May mà ngày xưa phu nhân và công gia đều đối đãi với ngươi như con gái ruột, sớm ngươi bạc tình bạc nghĩa, lòng lang sói như , năm đó nên để ngươi c.h.ế.t ở Quận chúa phủ đó!”

Ấn Uyển siết chặt cán dao, đôi mắt cảnh giác về phía những đang tới, chỉ cần một dám tiến lên, nàng liền liều c.h.ế.t tranh đấu.

Nét bất khuất sợ c.h.ế.t thành công hù dọa những xung quanh, trong lúc đối đầu, Lưu Dần nhịn đau mà tới.

Hắn giận thể kìm : “Ấn Uyển, hôm nay tình nghĩa của ngươi và còn một chút nào nữa!! Ngươi rơi tay , đừng hòng nghĩ đến chuyện rời ! Ta nếu lột da rút gân ngươi, sẽ mang họ Lưu!”

“Người , mau chóng bắt nàng cho !”

Lời , hộ vệ vây quanh.

Tuy nhiên đúng lúc , một thanh trường kiếm đột nhiên lóe lên!

Với tốc độ cực nhanh, xuyên qua lòng bàn tay của một hộ vệ.

Khiến da đầu tê dại, kinh ngạc vô cùng.

Khoảnh khắc tiếp theo, chỉ thấy cánh cửa phụ phía Đông Uyển một cước đá tung, vài đàn ông cao lớn mặc áo choàng đen, đồng loạt xông !

Người dẫn đầu, chính là Tạ Nghiêu.

Ấn Uyển trong lòng kinh hãi, hốc mắt tức khắc trở nên nóng rực.

Tạ Nghiêu lao nhanh đến mặt nàng, một tay nắm lấy cổ tay đang run rẩy của nàng, che chở nàng lưng.

“Tiểu công gia, chúng phụng mệnh Thế tử, bảo vệ Thế tử phi.”

“Thẩm Độ gặp Diêm Vương gia , ngươi và Thế tử phi?!”

“Ngươi là loại tiểu nhân ti tiện, cũng dám tự tiện xông Quốc công phủ của ? Phá hoại lễ đại hỷ hôm nay của , thấy ngươi cũng sống đến chán !”

“Người , , mau bắt hết chúng cho !”

Và lúc , Tạ Nghiêu sững , khó tin nhíu mày.

“Ngươi Thế tử ?”

Loading...