Nữ Nô Hồi Kinh - Bá Phủ Đoạn Trường Hối Hận - Chương 174: Nàng còn nguyện ý thành thân với hắn không?
Cập nhật lúc: 2025-08-18 13:06:44
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Đằng cận vệ, Nguyên thẩm tử đó xảy chuyện gì ?”
Ấn Uyển chậm rãi hỏi, Đằng Kinh vội vàng lắc đầu, chỉ với nàng:
“Đây cũng là điều Thế tử dặn dò, Thế tử Nguyên thẩm tử đó đối với cô nương vô cùng quan trọng, nên vẫn luôn cấm túc nàng ở một nơi bí mật.
Nếu cô nương lúc nào gặp mặt một , hoặc ý định xử lý, cứ với , sẽ giúp cô nương.”
“Đa tạ Đằng cận vệ, nếu cận thị tiện, chi bằng… tối mai đưa gặp một ?”
“Tối mai sẽ cùng Tạ Lang quân đợi cận thị ở cửa hông Bá phủ.”
“Đương nhiên thành vấn đề.”
Đằng Kinh vội vã đáp lời, nay Nhị cô nương đối với Thế tử gia tình thâm nghĩa trọng đến , thể giúp Nhị cô nương chút việc, y cũng cam tâm tình nguyện.
Tuy nhiên, điều ngờ tới là lúc cửa chính bỗng nhiên xuất hiện một nhóm , nhao nhao hò hét xua đuổi những hạ nhân đang canh giữ linh đường!
Các hạ nhân, nô bộc trong phủ đều đẩy sang một bên, ngã nhào, lóc gào thét, nhất thời trở nên hỗn loạn.
Đằng Kinh sắc mặt trầm xuống, lập tức giận dữ : “Kẻ nào đến đây? Vô phép tắc!”
Tuy nhiên, lời dứt, y thấy đàn ông bước sân.
Y khoác thanh bào, mặt mày đầy uy nghiêm.
Mọi thấy, lập tức im bặt.
Ngay cả Đằng Kinh cũng giật : “Tể... Tể tướng ư?”
Người đến, chính là phụ của Thẩm Độ, Cao Nguyên Đường.
Cũng là Tể tướng đương triều của Đại Ung.
Nhất thời, trong sân đều quỳ xuống hành lễ: “Kính chào Tể tướng.”
Ấn Uyển vội vàng theo những bên cạnh, rạp xuống đất, che giấu gương mặt .
Trong lòng thầm nghĩ, thời điểm quan trọng , tuyệt đối thể để Tể tướng phát hiện .
Khoảnh khắc , y lệnh một tiếng, đám thị tòng y mang đến lập tức phá nát linh đường, tháo dỡ bộ!
Mắt thấy linh phan đổ rạp, chậu lửa lăn lông lốc, ngay cả cỗ quan tài còn nguyên vẹn cũng một cước đá bay!
Hứa Quản sự và những khác kinh hãi liên tục lên tiếng khẩn cầu: “Tể tướng, xin Tể tướng giơ cao đánh khẽ! Hãy để kẻ hèn tiễn Thế tử một đoạn!”
Cao Nguyên Đường hừ lạnh một tiếng: “Thế tử ư? Không lão tử đây, lấy cái danh Thế tử?!”
“Không những mất hết thể diện Tể tướng phủ của , còn nhiều việc ác, c.h.ế.t ở bên ngoài cũng là đáng đời! Là báo ứng của !”
“Ta xem kẻ nào còn dám ở đây lập linh đường lớn, siêu độ cho !”
“Tất cả dỡ xuống! Thế tử phủ , hai ngày nữa cũng sẽ sung công, nô bộc cùng những khác, tất cả đều bán .”
Nhất thời, tiếng ai oán khắp nơi, tiếng cầu xin ngừng vang lên.
Tể tướng sắc mặt tái xanh, hề động lòng, hai tay chắp lưng, ánh mắt âm trầm, hệt như những đám mây đen giăng kín bầu trời.
Khiến , cảm thấy ngột ngạt đáng sợ, cũng dám hành động tùy tiện.
Ngay cả Tạ Nghiêu, Đằng Kinh, bọn họ cũng dám thêm một lời.
Cho đến khi một tùy tùng khác của Thẩm Thế tử, Ấn Uyển nếu nhớ lầm thì hẳn là Linh Nham.
Sự xuất hiện của y mới khiến Thẩm Độ biện bạch.
“Tể tướng, Thế tử gặp nạn đường vì lo việc cho Bệ hạ, thuộc hạ lập y quan trủng cho y cũng là do Bệ hạ đồng ý.”
“Huống hồ Thế tử tuy chết, nhưng vẫn còn lưu góa phụ Thế tử phi, phủ nên sung công, hạ nhân nô bộc cũng nên giữ nguyên tại chỗ. Vẫn xin Tể tướng nể mặt Bệ hạ, để Thế tử phủ một đường sống.”
Cao Nguyên Đường khẽ híp mắt, tuy tuổi quá ngũ tuần, nhưng khuôn mặt đoan chính và ngũ quan tuấn tú, cực kỳ giống Thẩm Độ.
Đặc biệt là đường nét lông mày và khóe mắt, giống như đúc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nu-no-hoi-kinh-ba-phu-doan-truong-hoi-han/chuong-174-nang-con-nguyen-y-thanh-than-voi-han-khong.html.]
Chỉ điều, mặt Tể tướng thêm sự trầm tích của năm tháng, còn mặt Thẩm Độ, giống như đeo một lớp mặt nạ da , khiến thể thấu một chút thần sắc nào của y.
Tuy nhiên, điều chờ đón Linh Nham là một cái tát của Cao Nguyên Đường!
Một tiếng “bốp”, Linh Nham lập tức đánh đến khóe miệng rỉ máu.
Đằng Kinh vội vàng tiến lên đỡ lấy, Tể tướng thèm để ý, tiếp tục lệnh cho dỡ bỏ thứ ở đây.
Những vật quý giá ở các gian phòng khác trong phủ, đều mang hết.
Ấn Uyển vẫn là đầu tiên chứng kiến cảnh tượng như .
Dù nữa, Thẩm Độ cũng là con trai của Tể tướng, m.á.u mủ ruột thịt, nay c.h.ế.t mà ngay cả y quan trủng cũng cho lập, e rằng quá vô tình .
Nhân lúc những nội viện, Đằng Kinh kéo Tạ Nghiêu và Ấn Uyển dậy, khẽ :
“Cô nương, đưa nàng rời thôi, thể để Tể tướng phát hiện sự tồn tại của nàng, bằng sẽ phiền phức nhỏ.”
Ấn Uyển vội vàng gật đầu, theo bọn họ cùng từ cửa chính rẽ một con hẻm nhỏ khác.
Ấn Uyển thật sự chút hiểu, bèn dừng bước, hỏi Đằng Kinh một tiếng:
“Đằng cận vệ, quan hệ giữa Thế tử và Tể tướng từ đến nay đều như ?”
Đằng Kinh khẽ sửng sốt, khi thở dài một , cuối cùng vẫn mở lời:
“Nói thì dài dòng, cứ đơn giản cho cô nương một vài chuyện nhé.”
“Thế tử vốn tên Cao Phục, là con trai của Thẩm di nương mà Tể tướng sủng ái, khi còn nhỏ theo bên cạnh Thế tử , khi đó Thế tử còn cưng chiều.”
“Cho đến khi y cùng Thẩm di nương trở về Tể tướng phủ, Thế tử vì thông minh, gan hơn , khắp nơi đều lấn át đích tử, tức là Cao Lang quân qua đời.”
“Vì thế chủ mẫu nhắm , trong ký ức của , Thế tử vu oan hai tay cũng đếm xuể. Sau Thẩm di nương cũng kẻ tâm hại chết.”
“Khi đó Thế tử một lòng xuất đầu lộ diện, nên mới bỏ lỡ cơ hội gặp Thẩm di nương cuối. Kể từ đó, Thế tử liền suy sụp, còn tranh giành gì nữa, Tể tướng cũng hết đến khác thất vọng về y.”
“Cho đến khi Thế tử kết giao với Bệ hạ khi đó còn là Thái tử, âm thầm giúp Bệ hạ việc lập công trạng, mới đoạn tuyệt quan hệ với gia đình, rời khỏi phủ, đổi theo họ .”
Đằng Kinh nhanh, cũng đơn giản.
cuộc đời của Thẩm Độ, tựa hồ trong mắt Ấn Uyển, một cách kỹ lưỡng.
Khi còn nhỏ, nàng Tể tướng phủ một đứa trẻ thông minh xuất chúng, nhưng cũng chỉ là thoáng qua.
Nàng nghĩ, lẽ chính là Thẩm Độ khi đó đang lúc phong quang thịnh vượng.
Y nhất định oán hận bản , bảo vệ mẫu , cũng thể gặp mặt mẫu cuối.
Cho nên mới suy sụp , tuyệt vọng với Tể tướng phủ.
Đương nhiên, những gì nàng , cũng chỉ là một góc nhỏ của tảng băng chìm.
Việc thể khiến y bất chấp nguy hiểm, bất chấp lời đàm tiếu của khác, kiên quyết đoạn tuyệt quan hệ, theo họ , trong đó nhất định còn những nỗi đau mà khác thể .
Cũng như nếu nàng đoạn tuyệt quan hệ, ngoài chỉ cho rằng nàng ghen tị với Ấn Ngu, oán hận gia đình ba năm bắt nàng nhận tội .
thực tế, điều thật sự thúc đẩy nàng đoạn tuyệt quan hệ, rời khỏi Bá phủ, há là một hai chuyện đơn giản?
Đó đều là khi trái tim tổn thương đến tột cùng, khí lạnh xâm thực đến còn sức sống, mới mong kết cục như .
“Cô nương, tuy rằng... những lời muộn, nhưng nếu Thế tử thể trở về, nàng vẫn nguyện ý thành với y ?”
Ấn Uyển khẽ ngẩn , chỉ : “Người c.h.ế.t thể sống , Đằng cận vệ, xin hãy tiết ai thuận biến.”
“Hiện tại mới Thế tử cũng là nỗi khổ riêng, nếu y thật sự thể sống , chỉ mong Thế tử đừng trêu chọc , cũng đừng cố ý uy h.i.ế.p .
Như , sẽ hiểu lầm y là kẻ giỏi mưu tính, lẽ, sẽ thành thật đối đãi với y, thành , cũng là thể.”
“Nói như , cô nương là nguyện ý thành với Thế tử nhà ? ?”
Đằng Kinh hiểu chút hưng phấn, khi Tạ Nghiêu đưa ánh mắt khó hiểu sang, y mới vội vàng thu suy nghĩ, bình tĩnh .
“Nếu Thế tử tâm ý của cô nương, nhất định sẽ vui.”